Uống từng ngụm cà phê đắng, nhìn lên trần nhà qua làn khói thuốc lá của người bạn thân Phương.
Tôi đau đầu về cách kiếm nhiều tiền hơn vì dạo này công việc kinh doanh quá chậm. Phương gõ bốn ngón tay lên mặt bàn gỗ rồi nói:
– Này, bạn bán mỹ phẩm thì sao? Tôi nghĩ thế cũng được!
Tôi mỉm cười lén lút, rồi gật đầu nói với anh:
– Cậu điên hay gì đó mà đột nhiên bảo tôi bán mỹ phẩm như thế à? Nếu kiến thức về mỹ phẩm của bạn còn mơ hồ và không có nguồn gốc sản phẩm thì bạn có thể bán được gì? Theo tôi, cứ dồn hết tiền vào mở quán cà phê là được.
Anh ấy bĩu môi và nhìn tôi một lúc lâu trước khi nói:
– Cạnh tranh cà phê chết tiệt, bạn nghĩ mình có thể cạnh tranh được với các thương hiệu lớn và đặt hàng? Hơn nữa, ngay từ đầu nó cũng không hề “nhẹ nhàng” nếu quả này sập xuống thì sẽ vỡ mồm như trò đùa!
Tôi mỉm cười và nói:
– Tôi chỉ có suy nghĩ của mình thôi, bây giờ phong cách “Coffee Plus” đã được mở rộng rất nhiều nhưng tôi thấy trông hơi khập khiễng!
Ông Feng suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Tôi cũng vậy, nhưng có vẻ như bạn phải tìm được một niche và có phong cách riêng thì mới may mắn có được khách hàng.
Tôi gật đầu và nói với anh ý tưởng đó. Quả thực, ý tưởng của tôi là xây một quán cà phê mang phong cách Sài Gòn xưa và bán các loại mứt đặc sản nhập khẩu từ Đà Lạt.
Thấy ý kiến của tôi hay, mắt Phương sáng lên nói:
– Ý tưởng của bạn rất hay và chắc chắn sẽ thành công. Bạn ước tính mình sẽ cần bao nhiêu kinh phí?
Tôi mỉm cười và nói:
——Có lẽ hai tỷ là đủ, nhưng hiện tại chỉ có chừng một tỷ mở ra. Ông bà nội cho hai tỷ, miễn là đừng gây thêm thiệt hại.
Bàng Phong cười nói:
– Tôi xin lỗi, tôi nghĩ ông bà bạn không tin tưởng bạn lắm. Hơn nữa, vợ bạn đang học năm cuối, ông bà bạn có ủng hộ bạn không?
Nghe Phương kể về vợ tôi, tôi thấy Linh rất thích. Hãy để tôi nói ngắn gọn về vợ tôi. Cô ấy thực sự không yêu cô ấy nhiều lắm và cô ấy đã kết hôn. Linh là một phụ nữ xuất thân từ một gia đình có học thức, bố mẹ là quan chức nhà nước, được biết đến là gia đình cơ bản. Anh ấy học giỏi và thường khá tích cực, nhưng tôi không hiểu tại sao anh ấy lại bị ám ảnh bởi một cô gái ăn nói nhỏ nhẹ như tôi.
Nói thật, tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn muốn ra ngoài vui chơi, không ngờ Linh lại có thai.
Tôi còn nhớ rõ ngày hôm đó, Linh nói hai dòng rồi bình thản nói: “Muốn cưới thì cưới. Không muốn chịu trách nhiệm cũng không sao, muốn gì cũng được, nhưng tôi đã nói rồi mà. tiến lên.” Nếu bạn không chịu trách nhiệm, tôi sẽ không bao giờ gặp lại bạn. Làm sao tôi có thể dám chống lại mối đe dọa như vậy?
Nói thật thì tôi không thích cưới Linh lắm nhưng cũng không muốn từ bỏ bất cứ điều gì, và Linh với vẻ ngoài thông minh gần như luôn dắt mũi tôi. Linh hiện đang học năm cuối nhưng do bị lưu giữ hai năm nên Linh năm nay đã hai mươi bốn tuổi.
Đứa con trai hai tuổi của chúng tôi đã bập bẹ rồi. Trở lại câu chuyện của Phương, tôi nói:
– Vợ chồng Linh nhất định đồng ý, tôi rất muốn mở nhưng không có thời gian, năm ngoái tôi rảnh và đã thực tập xong và đang có ý định xin việc.
Phương có vẻ thích thú và hỏi:
—Vậy thì để anh góp một ít vốn đi. Vợ chồng anh có 80% số tiền đó, còn em chỉ có 20%. Ở với nhiều người già chán quá, nên anh muốn em kiếm việc gì đó làm.
Tôi gật đầu nói không sao cả, 20% chẳng là gì so với 80% của tôi, ít nhất Phương vẫn còn chỗ để làm.
Anh chàng này nói nhiều hơn tôi nên không giỏi tán tỉnh con gái, việc anh ta có thể chăm sóc bốn, năm cô gái cùng một lúc là chuyện bình thường.
Không hiểu sao sáng lại bế một con, chiều lại bế một con, tối có thể bế hai con, nhưng con nào cũng phải “chớp mắt”. Tôi hất cằm lên nói với anh:
– Ông bà cậu có cho cậu không?
—Vậy thôi, tôi chỉ muốn thế này thôi, không có gì khác đâu, cậu có thể đón gái ở đây, hahaha…
Tôi nheo mắt nói với anh:
– Dường như đi đâu, có hay không có con gái, bạn đều có thể chuyển đổi. Nếu không cẩn thận, bạn sẽ chết phải không?
Anh mỉm cười đáp:
——Có lẽ là vậy. Không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy một cô gái, bản năng của tôi lại trỗi dậy. Và những cô gái này rất dễ tán tỉnh, haha…
Anh nhắm mắt lại như đang nhìn vào chốn thần tiên, hít một hơi thật sâu rồi nói:
– Chỉ cần hít mùi hương của người phụ nữ đi ngang qua là tôi thấy hưng phấn, như muốn chinh phục, không phải theo kiểu bệnh hoạn như cưỡng hiếp, mò mẫm mà như muốn mất em ở bên cạnh.
Tôi cười như ma:
–Con gái thời nay chỉ cần có tiền là sẽ bu quanh như kiến. Không sao đâu, về nhà thôi.
Hai chúng tôi đang định trả tiền thì một cô gái da trắng xinh xắn, tóc búi cao, mặc chiếc váy bó sát màu xanh bước vào mua cà phê.
Tôi chỉ nhìn qua vì rất muốn lái xe về nhà và Phương gọi lại cho tôi và nói;
– cái này! Đã có nơi ngắm cảnh thì sao phải về sớm?
Nói xong, anh ta nhìn em gái mình với một nụ cười, như muốn ăn sống cô ấy. Tôi mỉm cười và nói:
——Chắc chắn cô ấy đã đi cùng bạn bè của mình. Bạn nói chiều nay cô ấy sẽ đi cùng những con cua khác, nhưng cô ấy đột nhiên yêu cầu tôi ở lại và không làm gì cả, định mở quán!
Nó chớp chớp mắt và nói:
– Bình tĩnh và đảm bảo cô gái đó có thể xử lý được, cậu ở lại đây xem tôi lấy được số điện thoại của cô ấy như thế nào nhé. Nhìn vào cổ và cách ăn mặc của cô ấy đã thuyết phục tôi. Cô ấy còn dùng nước hoa Lacoste…đúng mùi tôi thích…hehe…
– Anh không thích mùi vị của em…hehe…
Tôi mỉm cười rồi quay lại ngồi xuống, nhặt cổ áo sơ mi lên rồi bước tới quầy gọi món và nói gì đó với cô ấy.
Tôi không biết làm thế nào mà anh chàng này có thể nói nhiều như vậy và thậm chí còn đồng ý cho anh ta số điện thoại. Anh vui vẻ trở về chỗ cũ, nhìn cô và nói:
– cái này! Bạn có thể nhìn thấy tôi không?
Nếu để ý kỹ, có thể thấy cô gái này khá trẻ con nhưng lại cao hơn một mét, cao khoảng 6.263, bộ ngực vừa phải, đặc biệt là cặp mông khá to.
Phương nheo mắt nhìn cô thêm vài lần trước khi tiếp tục:
– Đoán xem làm thế nào tôi có được con số này?
Tôi mỉm cười và nói:
– Tôi vẫn chưa quen với phong cách của bạn! Chắc hẳn bạn đã kiếm cớ để trả tiền và xin số điện thoại của cô ấy phải không?
Anh cau mày nói:
– Tại sao bạn biết tất cả các bài hát của tôi?
Tôi mỉm cười trả lời:
– Thế thì tôi có thể làm bạn thân của cậu được không? Vậy thì sao? Thanh thiếu niên như cô ấy, hãy cẩn thận và vào tù!
– câu chuyện! Tôi không biết phải làm sao nữa, tôi đoán cô gái này là loại đàn ông không biết xấu hổ, và cô ấy cũng là một kẻ dâm đãng, nhìn lông mày và má cô ấy, cô ấy luôn co rúm lại như thế này, tôi chắc chắn.
– Vì thế? Tin hay không thì tôi thực sự nghi ngờ điều đó!
—Bạn đang nghi ngờ điều gì? Tôi đảm bảo với bạn, tôi quen thuộc với kiểu con gái này!
Tôi chỉ mỉm cười và anh ấy nhấc máy và bắt đầu nhắn tin. Khoảng mười phút sau, anh vui vẻ nói:
–Được rồi, tôi có thể quyến rũ cô ấy, haha, đây không phải là ý hay đâu. tiếp tục đi! trở lại!
Anh vui vẻ cầm chìa khóa chiếc Mazda3 rồi đi tiếp. Một cô gái khác cũng bước ra và đi theo tôi nhưng chỉ mỉm cười rồi đi theo, dắt chiếc Mel C300 về nhà.
Hôm nay Tiểu Bân đi nhà trẻ, ông bà bận ở công ty, người giúp việc đã chuẩn bị quần áo cho cậu, tôi về nhà tắm rửa rồi ra bàn ăn.
Linh vừa đi học về, không hiểu sao mình lại mặc đồ công sở. Lin vừa nhìn thấy tôi liền trừng mắt nhìn tôi và nói:
– Cậu lại đi dự tiệc à? Trong trường hợp này, bạn nên tìm việc gì đó để làm!
Trong bữa ăn, tôi kể cho Linh nghe chuyện mở quán, Linh rất thích thú và vui vẻ nói:
– Mở ra… Tôi là quản lý haha… Lúc đầu có thể ít khách nhưng dần dần cũng quen thôi, chỉ sợ chính phủ sẽ ghét vì phong cách của nhà hàng chúng tôi.
– Tôi không phiền đâu! Chỉ cần đừng làm điều gì có hại!
Lin gật đầu và tôi cúi xuống và bắt đầu nhìn vào hai bộ ngực trên chiếc áo sơ mi công sở của mình.
Lúc mới yêu, ngực của Linh chưa to. Ngay cả khi mang thai, ngực cô vẫn to hơn nhưng giờ sinh con, cô cứ ngỡ là đã đầy đặn hơn rất nhiều.
Khi Lin nhìn thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào ngực anh ấy, anh ấy trừng mắt và nói:
– cái này! Massage tối qua chưa đủ à?
Tôi nói với hạt gạo:
——Làm sao đủ đây? Hãy làm điều đó trong một phút, tôi muốn nó!
Lâm Hách bĩu môi nói:
——Muốn ăn thì phải đợi đến tối. Tôi có việc vào buổi chiều, không có thời gian!
– Thôi nào… dù sao cũng đang là giờ nghỉ trưa… chỉ một thôi cũng là quá nhiều rồi!
– Anh lúc nào cũng gặp rắc rối!
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.