Ở phía Tây trung tâm thành phố có một ngôi nhà gạch một tầng chỉ có 3 phòng, nằm trong một khu vườn rộng bên bờ sông Jinghe. Khung cảnh thật yên tĩnh và lãng mạn… Đây là nơi ở của 4 bà góa và một bé trai nên người ta thường gọi là “Nhà Góa”.
Trong dân gian xưa có câu “Tin lành truyền gần, tin dữ truyền xa”. Ngôi nhà đó được tạo thành từ bốn người phụ nữ có chung số phận.
“Chuông… reng… reng” tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên. Ah Dang nhanh chóng thu dọn tập vở, chạy ra khỏi cổng trường và hòa cùng những học sinh cấp ba bận rộn cả ngày. . Đoàn người bước đi nhanh chóng, len lỏi giữa các nhóm học sinh vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Trường mới khai giảng được vài ngày nhưng đối với Đăng nó như cả thế kỷ. Mỗi ngày tôi lo lắng về việc về nhà đủ nhanh để dọn phòng. Rồi anh phải làm đủ thứ việc khác, học bài, làm bài tập… Công việc nhàn nhã của nhóm cũng không khác gì những cô gái khác.
Phải, Đăng lớn lên trong một mái nhà tràn ngập tình yêu thương nhưng không có đàn ông, vì ngoài Đăng còn có 4 người mẹ yêu thương, che chở cho cậu.
Câu chuyện bắt đầu từ 10 năm trước, khi hai mẹ con Đặng chuyển đến đây sống trong ngôi nhà chỉ có ba người phụ nữ. Chủ nhân của ngôi nhà này là bà Jiang, một người ít nói và rất ghét đàn ông một khi bị phản bội. Người còn lại là thầy Yan, người thầy nổi tiếng và gương mẫu nhất vùng. Người còn lại là bà Han, một cô gái nghèo. Điểm chung của ba người này là mẹ của nhóm đều là quản gia.
Hãy để tôi kể cho bạn nghe một chút về ngôi nhà đó và tại sao nó lại có tên như vậy…
… ‘Đó là một cậu bé.
Nghèo thế nào thì tay lại trắng thế này.
Uống rượu này mà không say.
Rồi chúng tôi kể cho nhau nghe về đêm mưa ấy.
Không có ô để che.
Chỉ có người đi bộ ngẫu nhiên trên đường phố vào ban đêm.
Vì ngày mai là ngày mai…
Bạn đi bộ cùng ai?
Anh cô đơn, môi anh khẽ run, anh buồn.
Âm thanh của pháo hoa.
Tôi muốn ngăn cản bạn rời đi.
Tại sao chúng ta không nói điều gì đó với nhau?
Bởi vì ngày mai, ngày mai, ngày mai…
Bạn đi bộ cùng ai?
Anh cô đơn, môi anh khẽ run, anh buồn.
Tiếng pháo hoa là giả, anh muốn giữ em ở đây.
Nhưng tại sao chúng ta không nói điều gì đó với nhau? – Chết tiệt, cậu tắt nhạc à?
– Dù có làm gì thì con cũng chỉ cần ngồi lại và lắng nghe một lúc trong khi Mẹ la hét.
——Bạn đã ở đây hơn một giờ và tôi khiến bạn đau đầu. Bà Han phàn nàn với anh.
——Mẹ tôi thật kỳ lạ. Cuối tuần bà không được phép ra ngoài và bị mắng ở nhà.
——Bởi vì chị ba của tôi nói với tôi rằng ở nhà có chuyện nên tôi sẽ không để em đi. Bây giờ còn quá sớm để vào phòng… Bà Hàn liếc nhìn anh.
Cô Hàn đi tới nắm tay Đặng dẫn vào phòng. Bà cởi quần áo, nằm ngửa, để lộ âm đạo và nói với con trai:
– Hãy bú nhanh để tôi có thể xuất tinh. Tôi đột nhiên bị đau đầu, nhưng tại sao âm đạo của tôi lại khó chịu đến vậy?
Cả nhóm bị sốc. Thường vào buổi sáng, mẹ anh chuẩn bị đi chợ. Cô chưa bao giờ bất tử đến thế. Nhưng đảng đã làm theo mong muốn của cô. Anh thò đầu vào rồi lập tức ngậm lấy âm vật của cô vào miệng, mút lấy như một lá bài mà không có chút cảm hứng nào. Cô Han cũng tận hưởng buổi sáng theo một cách hoàn toàn khác. Cô hét lên một cách hoang dại và táo bạo, dùng tay bóp chặt ngực.
Một lúc sau, cô chán miệng Đặng, quay lại ngồi trên ghế văn phòng của anh, bà Hạnh chạy tới quỳ xuống đất, bế lấy dương vật của Đăng rồi mút và liếm một cách say mê.
– Ôi…từ từ mẹ ơi…chết rồi…con sướng quá…
– Thôi con đi nhanh kẻo khi bố về sẽ thấy bố đã chết.
Đăng nhảy lên bế bà Hạnh trở lại giường. Bà Hàn nằm nghiêng trong khi anh ngồi xổm xuống và đút cặc của mình vào âm hộ bà. Sau đó cả nhóm nói với giọng mệt mỏi:
– Mẹ ơi sao hôm nay mẹ dậy sớm thế? Có quá nhiều nước.
– Ừm, cũng là tại tôi…Đêm qua tôi và bà Giang làm tình ở đây ầm ĩ đến nỗi con mèo nóng bỏng của tôi không chịu nổi nữa và tôi muốn nhảy qua ăn luôn.
– Này, sao cậu lạ thế?
– Ôi chúa ơi? Tôi biết, nhưng đôi má sừng của tôi không thể chịu đựng được.
– Nhưng hôm nay là một ngày để tôi suy ngẫm.
– Biết rồi, hôm nay là ngày của chị thứ 3 nên bây giờ nghĩ lại cũng thấy mà sừng sỏ quá, cứ tưởng là do mình sinh em bé…nhưng nghĩ mà xem, chị ấy gần 50 rồi mà tại sao vậy? định giả vờ là trinh nữ à?
– Ôi…chết rồi em ơi. Tôi cũng vui…
– Wow… Uzim… Uzim… Uzim… Hạnh phúc quá em yêu… Cố lên em nhé…
– Mmm…ừm…thật tuyệt, cảm giác thật tuyệt mẹ ạ.
Tay bà Hàn xoa nắn vùng kín của mình… Bà rên rỉ lớn tiếng:
– Mẹ xuất tinh…thật tuyệt vời…con yêu.
Cùng lúc đó, Đặng vẫn đang thọc mạnh vào âm hộ chị Hạnh. Đột nhiên, cửa phòng mở ra, chị Ngân bất ngờ xuất hiện…
… còn tiếp…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.