6h chiều, lớp tôi và các thầy cô đến quán cà phê… có một buổi biểu diễn lớn để kỷ niệm ngày này và mọi người trong đời sinh viên đều muốn mang những món quà và lời tri ân đến bến tàu của chúng tôi…
Buổi sáng, cô H (giáo viên lớp tôi, năm nay mới 25 tuổi…còn quá trẻ) đã lên kế hoạch tối nay sẽ làm tổn thương thú cưng của mình và…chắc chắn sẽ cho con chó ăn. Nghe nói có một số bạn nữ xinh đẹp vừa chuyển sang trường khác, các bạn nam trong lớp chúng tôi rất phấn khởi. Tôi cũng rất vui. Quả thực, trong số đó có cô H sống gần nhà tôi (cô bé tên Hương và cô chủ nhiệm tên Hi…). máy tính và TV của cô ấy, tôi cũng thường xuyên đi ăn cùng cô ấy. Vì đam mê nên cô ấy rất quý giá. Cô ấy mấy lần rủ tôi nấu ăn cùng, thứ nhất là vì tôi quá nhút nhát, thứ hai là vì cô ấy thường mặc đồ hở hang ở nhà (nên bố anh ấy cứ đập vào mắt những thứ đó khi đang ăn, khiến anh ấy ngạt thở và làm sao anh ấy có thể làm vậy). cha chịu chết?
Hôm nay tôi sẽ chở bạn, điều đó thật tuyệt. Thật thú vị khi được đi xe máy với một người phụ nữ xinh đẹp ngồi phía sau. Hôm nay phải nói cô ấy rất xinh đẹp, không biết cô ấy có đi chơi với người đàn ông nào không nhưng cô ấy chỉ nhìn cô ấy với ánh mắt khinh thường. Khi tôi lên xe, anh ta quát tôi dừng xe:
– Em yêu, hôm nay em có đẹp không?
– Ờ…đẹp…(không nói nên lời)
– Này này… thôi đi tướng quân (thè lưỡi là đau tim… dễ thương quá)
Khi chúng tôi đến, mọi thứ đã gần đầy. Họ đều vào phòng tranh ghế, thậm chí có vài anh to lớn còn ngã xuống đất tranh ghế với nhau. Tôi tưởng các bạn nữ sẽ nhường tranh cho các bạn nữ, và con vịt-cá sấu cũng vậy. lai trong lớp. Bia và rượu… nói chung là một bữa tiệc vui vẻ. Tôi uống rất nhiều vì những ngày này tôi rất buồn. Anh nhớ em và mối tình đơn phương đã đồng hành cùng anh suốt ba năm. Bạn đã cho tôi một cơ hội, nhưng khi tôi thấy cuộc đời thật tươi đẹp thì bạn lại tàn nhẫn vứt bỏ nó. Tất cả bạn bè đều muốn tôi uống (tôi không phải là người nghiện rượu, có lẽ 3 cốc bia là đủ khiến tôi choáng váng) nhưng không hiểu sao hôm nay tôi vẫn tỉnh táo sau khi uống 4 cốc bia. Quả thực, khi yêu, càng uống càng tỉnh táo…
Cô gái ngồi cạnh thỉnh thoảng quay lại nhìn tôi. Nhiều lần tôi nhìn lại và thấy đôi mắt cô ấy đang chăm chú nhìn tôi. Có vẻ như cô ấy cũng đã uống rất nhiều nhưng không say. Nhìn đôi má hồng hồng dễ thương của cô ấy, tôi không khỏi thắc mắc tại sao cô ấy lại xinh đẹp và giống tôi đến thế. Mái tóc đen mượt, đôi mắt đen to tròn, đôi môi căng mọng được tô nhẹ một lớp son đỏ càng làm tăng thêm vẻ đẹp thiên thần của cô. Cô ấy không cao (khoảng 1 mét 58) nhưng phải nói rằng chiều cao vừa phải rất phù hợp với vóc dáng mỏng manh của cô ấy. Quả thực, cô ấy là thiên thần trong mắt tôi. Thấy tôi nhìn tôi không chớp mắt, cô có chút ngượng ngùng:
– Tướng quân, sao ngài lại nhìn chằm chằm vào tôi?
Tôi chợt nhận ra:
– Ồ…vâng…không…(rất ngượng ngùng, ngập ngừng…)
– bạn hôm nay thế nào? Bạn có bất cứ ý tưởng?
– Không, tôi bình thường…
– Thôi, đừng giấu nữa. Thất vọng? (Cái rìu này đẹp thật)
–Ax… Có ai đang yêu không cô…
– Được rồi, bạn sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều nếu tâm sự với cô ấy (ôi, anh yêu em nhiều lắm)
– Wow… Giá như tôi có người để yêu để tôi có thể trải qua nỗi đau.
– Không có gì phải xấu hổ cả, bạn và tôi (và nếu không, bạn sẽ chết)
– Không, anh coi em là em gái, không sao đâu…
– Tốt…
Sự im lặng bao trùm giữa hai người, ngoại trừ tiếng hét của chú trâu và tiếng của một cô gái đơn độc nghe như bị đánh đòn. Đang suy nghĩ thì cô H nói:
– Bây giờ đã muộn lắm rồi chúng ta hãy về nhà và đi học cho buổi họp ngày mai. Tôi cảm ơn tất cả các bạn và hy vọng rằng các bạn sẽ cố gắng hết sức trong năm nay và chuẩn bị cho bài kiểm tra quan trọng nhất của cuộc đời khi các bạn bước vào trung học.
Cô giám thị đứng lên chúc mừng các cô và hứa cả lớp sẽ lắng nghe và không để cô thất vọng. Lúc này, bữa tiệc đã kết thúc và mọi người đã về nhà. Nhiệm vụ của tôi là đưa bạn về nhà an toàn. Một người bạn mời anh ấy đi leo núi lần thứ hai vì vẫn còn sớm, nhưng tôi đi cùng cô ấy nên không thể đi được. Trên đường về nhà, trời rất lạnh và mẹ ăn mặc rất giản dị nên tôi bước đi rất chậm.
Tôi nhớ lần đầu tiên chở cô ấy đi chơi bằng xe đạp thay vì xe máy như bây giờ. Ngày hôm đó có lẽ là ngày hạnh phúc nhất mà tôi cảm thấy dù ngắn ngủi nhưng lại là khoảng thời gian khiến tim tôi đập nhanh nhất. Kể từ khi gặp em, đó là lần đầu tiên anh cõng em trên lưng. Thật đáng xấu hổ phải không, nhưng đó là sự thật. Tình yêu không được đáp lại. Đột nhiên, một đôi vòng tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy tôi khiến cả người tôi run lên.
– Anh…anh…lạnh quá…
– KHÔNG…
– Hãy lấy áo của tôi và mặc vào phòng trường hợp bạn bị cảm lạnh. Tôi dừng xe, cởi áo đưa cho cô.
– Không, tôi sẽ mặc nó, sẽ không lạnh đâu.
– Thôi, mặc vào đi nếu không anh sợ ôm em như thế này.
– Ồ, bạn có thể ăn thịt tôi, nhưng tôi sợ.
–Anh không sợ em ăn, chỉ sợ người yêu của em ghét anh.
—Này, đừng nói nhảm nữa.
– Ờ…Sao lại thản nhiên thế nhỉ? Em không sợ. Người ta nhìn em mà tưởng là mình yêu nhau.
– Ai… ai đang nhìn… đâu đó… đường phố vắng tanh và không bóng ma nào hiện ra…
– Ax… đừng lên xe, cậu bằng tuổi tôi, chắc cậu… à… à… đau lắm.
Cô nhéo nó một cách đau đớn.
– nói lại lần nữa.
– Mời anh lên xe đi, tôi mệt quá.
– Đánh bài đến chết.
– Đừng mặc áo kẻo chết cóng mất.
– Được rồi, mặc vào đi, ngồi sau lưng anh, ôm anh và thể hiện tình cảm của em nhé.
– Không sao đâu, ôm thì phải trả tiền xe ôm, còn mai nó đánh tôi thì tôi sẽ nói cho nó biết.
– Bạn là ai?
– Tôi là bạn trai của bạn, còn bạn thì sao?
– Em chưa có bạn trai nếu em cứ nói thế này sẽ bị chèn ép đấy (Trời ơi, em véo mạnh quá anh sẽ không làm phiền em nữa đâu)
– Aha thôi nào, ôm chặt anh đi hehe…
– Bây giờ hãy giải tán…
Cô ấy bước vào xe và ôm tôi thật chặt. Một cảm giác hồi hộp lan khắp cơ thể, quả đào của cô áp chặt vào lưng tôi khiến tôi choáng váng vì đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức nóng từ cơ thể một người phụ nữ.
Tôi bước đi chậm rãi để cảm nhận… có quá nhiều không? Cô ấy ngồi phía sau tôi và nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, và tôi thực sự không biết cô ấy đang làm gì. Mới gặp em mà sao em lại thân thiết với anh thế? Ôi, thật là lộn xộn!
Khi tôi quay lại cửa căn hộ của cô ấy, cô ấy bước xuống mở cửa, tôi quay người định rời đi thì:
–T…
– Đúng.
Đột nhiên, cô ấy kiễng chân lên và hôn lên má tôi… Một dòng điện từ môi cô ấy truyền sang má tôi rồi lan từ má cô ấy xuống toàn thân tôi, khiến tôi đứng bất động. Mắt mở to, miệng há hốc (giờ nghĩ lại vẫn thấy sốc).
– Ồ…co…ồ…
Cô lấy tay che miệng anh và nhìn sâu vào mắt tôi.
——Cảm ơn, nhanh chóng vượt qua nỗi buồn, về nhà, chúc ngủ ngon.
Nói xong cô chạy thẳng vào phòng và khóa cửa lại. Tôi không nhúc nhích, khi cô ấy chạy vào tôi liếc nhìn đôi má hơi ửng hồng của cô ấy, không biết là do bia hay do thứ gì khác. Tôi đi xe máy về nhà mất 10 phút, quãng đường 20m. Bây giờ thật khó để nghĩ về điều đó, đầu tôi sắp nổ tung rồi…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.