Nguyễn nhẹ nhàng ôm lấy vai cô gái. Cô gái nghiêng người về phía anh. Mái tóc đen mượt che đi khuôn mặt trái xoan trắng hồng của cô. Vầng trán nhỏ, chiếc mũi hình trái dừa và đôi môi hồng mọng thơm ngon như những quả táo đỏ.
Nguyễn hơi cúi người xuống, nhìn thấy cô gái khóe môi cũng nhếch lên. Anh lo lắng gấp đôi. Môi anh chạm vào hai cành hồng mượt mà. Nhẹ nhàng như một giấc mơ.
Nguyên thấy mình bồng bềnh trong cảm giác ngọt ngào trên môi. Sự ấm áp đó, sự bình yên đó. Sau đó là sự vướng víu ngọt ngào của hai làn môi chạm vào nhau.
Anh hơi quay đầu lại. Môi anh bao phủ cô và chạm vào đôi môi mềm mại và nóng bỏng. Ruan đưa lưỡi thật sâu vào trong môi cô gái, khuấy động một sự mềm mại ngọt ngào khác giữa môi cô.
Anh ôm cô gái vào lòng.
Làn da mềm mại, tươi mát áp vào anh. Nguyên nghe thấy ham muốn trong mình bùng nổ. Ruan rời khỏi môi cô gái.
Anh cúi xuống. Áo sơ mi trắng mỏng. Ngực tôi như thắt lại và ngượng ngùng. Hơi thở lên xuống. Dưới lớp vải mỏng hiện rõ hai núm vú nhọn.
Nguyên nhẹ nhàng đặt tay lên nút bấm. Nút nhỏ màu trắng trên vải trắng. Nút thứ hai. Mở cửa thiên đường. hoang vu.
Bên dưới lớp vải mỏng là lớp thịt trắng hồng. Hai vùng đồi núi mềm mại, tròn trịa. Phía trên có hai núm vú màu hồng rất đẹp. Những đường gân nhỏ màu xanh hiện rõ trên làn da trắng nõn, giống như một lối đi khuất dẫn vào Động Nguyên Thái.
Môi anh cong xuống giữa ngực cô. Làn da mềm mại mang lại cho anh cảm giác nguyên sơ của một đứa trẻ đang tìm kiếm vú mẹ. Mọi mệt mỏi trên cơ thể anh lập tức biến mất trên làn da xa lạ của cô gái.
Nguyên nghe như đang bồng bềnh trên mây trắng mềm mại. Đó là một cảm giác mà trước đây anh chưa từng có.
Ruan nhắm mắt lại. Đột nhiên anh thấy mình rơi từ đám mây trắng xuống.
Bay lơ lửng trong không gian. đấu tranh. đi xuống. Rơi vào một khoảng không rộng lớn và đáng sợ…
Ruan đột nhiên tỉnh dậy. Giấc mơ kỳ lạ này khiến anh choáng váng. Bên cạnh Nguyên, Thủy đang thở khe khẽ trong giấc ngủ say.
Ruan mở mắt trong bóng tối. Đó là thịt con gái. Vùng ngực mềm mại. Đôi môi ấm áp vẫn hiện rõ trong tâm trí tôi.
Mặt trái xoan. Tóc dài. Ruan chưa bao giờ có giấc mơ như vậy. Anh quay lại ôm Thúy. Da vợ tôi ấm áp trong gối.
Nỗi khao khát còn sót lại từ giấc mơ chợt trỗi dậy. Tay Nguyên luồn vào trong bộ đồ ngủ mỏng manh của Thúy. Bộ ngực của Thúy mềm mại trong tay anh. Anh đặt tay lên núm vú nhỏ ấm áp của vợ và chơi đùa với chúng.
Cặp đôi này vừa yêu nhau tối nay. Lạ lùng. Nguyễn thầm nghĩ mình không thiếu tình dục. Cô gái trong giấc mơ đến từ đâu?
Anh nhắm mắt lại. Khuôn mặt thanh tú của cô gái trong giấc mơ lại xuất hiện. Hai núm vú màu hồng huyền ảo hiện lên rõ ràng. Nguyên kéo Thủy lại. Anh nghe Thúy hỏi:
—Bạn vẫn chưa ngủ à?
Nguyễn không nói gì, chỉ ôm vợ. Anh muốn xóa cô gái trong mộng của mình ra khỏi tâm trí. Anh cởi áo ngủ của vợ. Làn da trên tay anh mềm mại và ấm áp, Nguyễn nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực mịn màng và săn chắc của cô. Tú Nghị khẽ mỉm cười:
– Dữ liệu thời trang. Bạn có muốn nhiều hơn nữa không?
Nguyên càu nhàu khi môi anh che phủ núm vú nhỏ nhọn của Thủy. Anh vòng tay ôm lấy hai bên vòng eo thon gọn của vợ. Anh kéo Thủy vào lòng.
Nguyên nhìn thấy bàn tay Thủy đưa xuống ôm lấy con cặc cứng ngắc của mình. Giống như một người quen thân yêu, con cặc của anh trôi vào những vòng tròn xa lạ.
Chắc chắn nhưng mềm mại như nhung. Ẩm ướt nhưng ấm áp. Nguyễn khẽ cử động, trong đầu anh lại nghe thấy cảm giác bồng bềnh bồng bềnh chợt xuất hiện trong đầu.
Âm hộ của Thúy ôm lấy sự cương cứng của anh. Vuốt ve dương vật của anh ấy một cách nhẹ nhàng.
Với mỗi cú click nhẹ nhàng, da thịt mềm mại, ấm áp, mịn màng của âm hộ Thủy khiến anh có cảm giác được nâng niu, yêu thương trên làn da nam tính của mình. Ruan cảm thấy một cảm giác bồng bềnh dâng lên trong đầu.
Tay anh vuốt ve, nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực mịn màng của vợ. Thủy cong người lại. Ngực cô căng ra, mím môi. Ham muốn của Ruan chợt trỗi dậy.
Nguyên cong người cô để con cặc của anh không rời khỏi âm hộ ấm áp và trơn trượt của cô.
Răng anh gặm nhấm làn da mịn màng của ngực cô. Khuôn mặt anh vùi sâu vào trong da thịt xa lạ của người phụ nữ, làn da mềm mại tràn ngập cao thấp thần bí. Tươi mát và gợi cảm.
Nguyên vặn vẹo nhanh chóng bên trong âm hộ chật hẹp của mình. Anh nhảy lên và đẩy Thủy nằm lên lưng cô. Con gà trống đẩy vào và ra một cách nhanh chóng. Dập sâu. Anh nghe thấy tiếng Thủy rên rỉ…thở hổn hển. Nguyễn đứng thẳng dậy như ngựa hoang bỏ chạy.
Ngay lúc đó, anh nghe thấy một cảm giác khủng khiếp như máu thịt hòa vào nhau bùng nổ. Trong từng tia nước và sự rung động của da thịt. Nguyễn ngã xuống đất ôm lấy làn da của người phụ nữ.
Anh càng đắm chìm trong cơn cực khoái run rẩy. Những ngón tay sắc bén của Tú Nghị đâm sâu vào lưng cô…
Ruan ngồi cứng ngắc trước màn hình laptop. Những từ trên dường như không có ý nghĩa.
…Các bạn đang đọc truyện “Truyen 2” Nguồn: https://truyen3x.pro
Bốn năm làm việc trong ngành lập trình máy tính đã cướp đi tất cả nhiệt huyết mà anh có được trước đó trong sự nghiệp.
Sáu năm học tập và làm việc vất vả. Đã hơn mười năm kể từ khi tôi đến Hoa Kỳ.
mười năm. Mười năm đã trôi qua nhưng trong ký ức của anh, mọi chuyện xảy ra vẫn còn sống động và không thay đổi.
Ruan đột nhiên cảm thấy trong mắt có chút mơ hồ. Mảnh giấy nhỏ vẫn được gấp gọn trong túi, anh lấy ra đặt trước mặt. Trong trí nhớ của anh hiện lên rõ ràng mấy chữ viết tay, bởi vì trong mắt anh dường như đẫm lệ: Anh Nguyễn…
Khi bạn đọc được những dòng này thì tôi đã rời nhà rồi.
Anh xin lỗi vì anh không thể dành phần đời còn lại của mình bên em.
Xin hãy quên tôi và đừng đến với tôi.
Chúc bạn tìm được hạnh phúc trọn đời.
ngọc lục bảo. Nguyên vẫn không tin và không hiểu vì sao Thủy lại bỏ nhà đi. Muốn đi cùng nhau không? làm gì? Tại sao?
Những câu hỏi quanh quẩn trong đầu khiến anh rõ ràng là mệt mỏi những ngày này. Trong đôi mắt nhợt nhạt, ký ức chợt quay trở lại, kéo Nguyễn về quá khứ xa xăm.
Có dấu vết của anh và Thủy trong quá khứ. Những chuyện đã qua khiến trái tim anh chợt nhói đau với nỗi đau mất đi người yêu. Nguyễn ngồi đó, nhưng trong đầu anh, thời gian dường như trôi qua rất nhanh…
Sài Gòn, sau tháng 4 năm 1975…
Sài Gòn từ những ngày đổi đời ấy vẫn còn sống động trong tâm trí Nguyễn.
Lúc đó anh đang là sinh viên năm thứ hai trường Luật Sài Gòn. Sau đó con đường phía trước đột nhiên sụp đổ.
Số phận đất nước đã thay đổi, đảo ngược mọi dự định tương lai của hàng triệu người dân miền Nam. Những người giàu có và quyền lực bỏ trốn ra nước ngoài, trong khi những người ở lại phải đối mặt với những ngày tháng thay đổi cuộc đời.
Sài Gòn chợt biến đổi dưới ánh mắt ngơ ngác của Ruan. Sài Gòn của anh không còn nhàn nhã tản bộ trên phố Duy Tân từ trường luật về nhà trọ. Phố Duy Tân nổi tiếng nhờ bài hát của Phạm Duy:… Phố Duy Tân có hàng cây dài rợp bóng…
Vào Chủ nhật, các cặp đôi hẹn hò khắp nơi…
Uống chén chanh pha đường, uống môi ngọt… Sài Gòn chiều “Em đi học về anh theo Ngô về nhà”, tà áo dài thướt tha của áo tím Gia Long hay sự biến mất đột ngột của Chung Vương dấu vết áo trắng.
Thay vào đó là những người mặc áo sơ mi đen, khuôn mặt lo lắng, đầy lo lắng của thời đại mới, lê bước lên xuống phố.
Trong lòng Nguyễn có chút suy sụp. Anh giống như một con chim non đang cố gắng cất cánh và bay vào bầu trời rộng lớn trước mặt. Đột nhiên, một cơn bão đen tối ập đến.
Đôi cánh của con chim không đủ khỏe để chống chọi với cơn gió khủng khiếp nên Nguyễn đã hạ cánh đầu hàng trước cơn bão chết người.
Cho đến đầu năm sau, một cơ duyên kỳ lạ đã đưa Nguyên đến gặp Thủy.
Ông nhớ lại khung cảnh lúc đó vẫn là khuôn viên trường Luật Sài Gòn. Bây giờ theo lệnh của chính phủ mới, nó đã được chuyển đổi thành Trường Kinh tế Thành phố. Hồ Chí Minh.
Thành thật mà nói, cái tên dài này khiến Nguyễn chán ngán không kém gì các tầng lớp kinh tế “chính trị” và “xã hội chủ nghĩa”.
Giảng đường rộng lớn ở trường luật giờ đây tràn ngập áo sơ mi của bố. Áo sơ mi nữ đen, váy nữ trắng, váy nữ nâu… Hình như các bạn sinh viên cũ ở Sài Gòn cũng đang muốn nói mình thuộc “tầng lớp lao động tiên tiến”.
Ruan lặng lẽ tìm một góc giảng đường. Ở đó, anh có thể đưa mắt lang thang khắp những “cánh hoa hồng” mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Những cô gái mặc áo bố trông cũng dễ thương và buồn cười, anh nghĩ thầm và mỉm cười.
Một ngày nọ, ánh mắt anh ngạc nhiên dừng lại trên chiếc áo choàng trắng hiếm có giữa rừng áo choàng nâu và đen. Cô gái cao và mảnh khảnh, đôi mắt đen to, sống động nhưng buồn bã, mái tóc xõa ngang vai.
Mái tóc trắng tinh bồng bềnh bồng bềnh trên hành lang giảng đường khiến Ruan có vẻ bối rối và bàng hoàng. Anh ấy dường như vừa tìm thấy một thứ gì đó quý giá mà anh ấy tưởng mình đã đánh mất.
Ruan lặng lẽ nhìn cô gái. Anh chợt tìm thấy một tia nắng khác trong cuộc đời chỉ toàn màu đen và xám, tỏa sáng với những màu sắc lạ lùng.
Nguyễn thường nghe được câu này: “Có duyên thì có duyên.”
Anh nhận ra tính logic của câu nói này khi anh và Thủy gặp lại nhau sau nhiều lần sắp xếp, chuyển nhóm, nhóm trong lớp học hàng nghìn học sinh.
Ruan lặng lẽ nhìn Thôi, người đang mặc một chiếc áo khoác dài màu sáng đơn giản, hàng ngày cho đến khi kết thúc lớp chính trị, khi tất cả học sinh sẽ được phân vào lớp chuyên nghiệp.
Rồi một buổi sáng, trong lớp học đông đúc đó, anh nghe thấy giọng một cô gái ở hàng ghế sau:
– Bạn có thể cho tôi mượn cuốn sổ của bạn được không?
Ruan nhìn lại và ngạc nhiên khi nhận ra đây chính là cô gái mà anh vẫn nhìn ngắm hàng ngày. Nhưng lần này cô ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi baba màu ngà. Ruan mỉm cười nhẹ đưa cuốn sổ cho cô:
– chắc chắn. “Chị” hãy yên tâm nhé.
Anh và cô đã trao đổi bài học ngày hôm đó. Nguyên làm quen với Thủy một cách dễ dàng.
Khi tạm biệt sau giờ học, Nguyên mỉm cười hỏi Thủy:
– Sao hôm nay “chị” không mặc áo dài?
Ánh mắt Thủy có chút kinh ngạc, hắn mở to đôi mắt đuôi dài nhìn Nguyên:
– Làm sao bạn biết tôi hay mặc áo dài đến trường?
Ruan khẽ mỉm cười:
– Nếu tôi nói bạn là nàng tiên áo dài trong rừng áo dài thì bạn phải hiểu rằng có người… đang thầm ngưỡng mộ bạn mỗi ngày.
Tui bật cười. Tiếng cười của cô ấy cao và vui vẻ.
– À à. Vậy ra anh là người dám theo dõi tôi mỗi ngày và nhìn trộm tôi?
Ruan mỉm cười tiếp tục trêu chọc:
– sợ hãi. Nhưng tôi không nhìn trộm. Hãy tưởng tượng nếu mỗi ngày có một cô gái mặc bộ váy tựa cổ tích đến thế giới này, trừ khi mắt tôi có vấn đề, nếu không tôi sẽ không thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô ấy.
Ruan mỉm cười, anh phải ngắt lời vì bàn tay nhỏ nhắn của cô gái anh vừa gặp nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai anh.
Thế là anh và Thủy gặp nhau. Giữa những khó khăn của cuộc sống, số phận bấp bênh và tương lai bấp bênh, Ruan chợt tìm thấy niềm hạnh phúc trong mỗi ngày đến trường.
Những bài học lạ, mới lạ này không đến từ những giảng viên “cách mạng” mà đến từ nụ cười hồn nhiên, đôi mắt long lanh và tà áo dài bồng bềnh của Thủy.
Rồi một ngày, trong im lặng của một chiều mưa, anh nói trong quán cà phê rằng anh yêu Thủy. Cặp đôi nắm tay nhau và chia sẻ những rung động kỳ lạ với nhau.
Nhưng đó cũng là một ngày mưa tháng bảy ở Sài Gòn, Nguyễn sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên anh và Thủy mở cánh cửa tưởng chừng như đã đóng để rồi trao cho nhau những ham muốn thể xác.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.