– Bố… Này… Này… Bố… Bố… Có một con cá lớn, con cá lớn xuất hiện, Bố… Kiểm tra… Hehe… Này…
Cậu bé lớn vừa chạy vừa hét lớn. Cậu đang câu cá bên bờ sông thì bất ngờ nhìn thấy thứ gì đó nổi lên như một con cá. Cậu cảm thấy hôm nay mình thật may mắn.
Anh không biết phải làm sao nên lập tức chạy lại và nhờ bố giúp đỡ.
Ông Long đang đi tìm đứa con trai duy nhất thì nhìn thấy đứa con trai lớn liền chạy tới.
– Chết tiệt, bạn không biết cách về nhà ăn tối à? Nếu không quay lại, hãy ở lại bên sông.
Người con cả mỉm cười, anh rất thân thiết với bố.
– Bố… Bố… Có một con cá… Con cá to lắm bố… Nhanh lên… Nhanh lên… Hehe… Hehe…
Anh Long không hiểu gì liền nhìn qua.
—Đồ ngốc, cậu đang nói cái gì vậy? Giờ ông ấy sắp rời xa mẹ cậu rồi…
Cậu bé nắm tay bố chạy ra sông.
– Nhanh… nhanh… bố… bố…
Ông Long đành phải theo anh ra sông.
Ông Long nhìn có vật gì đó đang chuyển động trên sông, mặt nước vẫn còn chuyển động nhẹ.
Nó trông giống như xác của một người chết đuối. anh ta đã hét lên.
– Có người chết đuối… Sao anh không nói sớm hơn? Tên ngốc này.
Ông Long lao xuống nước và bơi về hướng ông đang nhìn. Cái đầu đen của ông nổi trên mặt nước.
Anh bơi nhanh ra ngoài, nắm lấy một ít tóc rồi kéo lại.
Anh đạp mạnh chân xuống nước, một tay vẫy mạnh, tay kia túm tóc kéo anh vào bờ.
Anh Long dùng hết sức kéo cô gái lại và liên tục đá chân xuống nước khiến bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Anh chỉ biết dìu cả cơ thể mình và thi thể cô gái vào bờ.
Người con cả hét lớn trên bờ khi nhìn thấy bố như vậy.
– Hoan hô, chúc mừng…Bố đã bắt được một con cá…Bố muôn năm…Bố là tuyệt vời nhất…Chúc muôn năm…
Khi anh Long kéo người đàn ông chết đuối vào bờ, bố anh vẫn còn ở dưới nước cố gắng kéo thi thể vào gần bờ.
Anh nhanh chóng bế họ vào bờ nhưng cả hai vẫn ngã xuống đất.
– Con cá lớn quá…con cá lớn quá, bố vạn tuế….
Cậu lớn cũng chạy đến chỗ bố để xem con cá lớn mà bố vừa câu được, nhưng khi nhìn kỹ hơn, cậu thấy nó không giống con cá cậu thường câu được.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào bố mình.
Để cô gái nằm dưới đất, anh Long nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi thâm, những sợi tóc trên mặt cô, anh nhẹ nhàng vén từng sợi tóc sang một bên, dùng tay chạm vào mũi cô mà không thở. .
Anh quyết định hô hấp nhân tạo cho cô gái, không biết cô còn sống hay không nhưng anh phải thử. Anh Long đặt tay lên ngực cô gái, áp hai tay vào nhau nhưng không dám chạm vào ngực cô, lúc này anh mới phát hiện ngực cô cũng tròn trịa, dưới vạt áo cũng có anh. Hai tay họ, mặt anh đỏ bừng, chưa biết phải làm sao thì giọng nói của trưởng lão vang lên.
—Bố ơi, loài cá nào trông giống con người thế? Tôi không thấy cá chết sao? Cứu nó, cứu nó đi, Cha.
Lời nói của trưởng lão khiến anh khó chịu và tỉnh táo.
Ông Long nghĩ.
“Tôi chỉ cứu người, cứu người, cứu người, tôi chẳng làm gì cả.”
“Nếu cô gái đó biết, cô ấy sẽ không trách tôi.”
Ông Long nghĩ, ông nhắm mắt lại và đặt tay lên trái tim cô gái.
Anh ấy đã học được phương pháp này trên chiếc tivi cũ của mình.
Tôi không biết nó có tác dụng gì không. Nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để cứu người.
Sau khi ấn vài lần, anh ta dường như dừng lại và suy nghĩ về điều gì đó, sau đó anh Long thả tay ra trên ngực cô gái, một tay bịt mũi cô, tay kia nhéo miệng cô gái. vào miệng cô gái, và anh ta thổi ra một luồng không khí mạnh.
Sau đó hắn lại hít vào, môi lại chạm vào, một luồng không khí tiến vào trong miệng cô gái.
Chàng trai lớn nhìn cô gái, thấy hành động của cha mình liền đẩy cha mình xuống đất.
– Tại sao bạn lại ăn cá sống? Bố nhổ thịt cá ra.
Ông Long quần áo bẩn thỉu nhìn cậu con trai ngốc nghếch của mình.
– Con người…con người, nhưng cá đâu rồi…
Cậu con trai lớn đẩy cha mình xuống đất. Mặt anh chỉ ngơ ngác nhìn cô gái.
Nó lại nói tiếp.
– Con người, con người này có giống con không cha? Vậy tại sao bố lại cắn? Tại sao lại đánh ai đó? Bố ác quá, bố ác quá, đánh vào ngực người ta. Bố cắn môi. Vù vù vù vù.
Ông Long vừa ngồi dậy đã nghe con trai nói như vậy, ông tức giận, đau đớn hét lớn.
– Mẹ… đồ ngốc… ra khỏi đây đi, con đang cứu mẹ. Để nó yên nếu không cô ấy sẽ chết ngay bây giờ.
Ông Long chửi bới đàn anh và ấn vào ngực cô gái.
Trong đầu anh lúc này dường như chẳng còn gì khác ngoài hai chữ “cứu người”.
Anh Long không còn ấn ngực nữa, anh thở lại, động tác có vẻ thành thục hơn.
Con trai cả, hắn chưa bao giờ thấy cha mình tức giận như vậy.
Nó chỉ đứng nhìn từ xa.
“Ờ… ờ…”
Để cô gái nuốt trong 1 giờ rồi cho một ít nước ra khỏi miệng.
Anh Long vui mừng khôn xiết, tiếp tục ấn vào ngực cô, nước lại trào ra khỏi miệng cô…
“Ư ư ư ư…”
Cô gái ho vài tiếng rồi từ từ mở mắt ra. Thứ đập vào mắt là một đôi mắt già nua, một đôi mắt ngây thơ đang nhìn cô. Cô cảm thấy như có thứ gì đó đang đè nặng lên ngực mình.
– A…đau quá…2 người…2 người…
Ông Long nghe vậy sững sờ, rút tay lại, lắp bắp.
– Cô ấy… cô ấy… chết đuối… Tôi đã cứu cô ấy khỏi sông… Cảm ơn Chúa là cô ấy còn sống…
Sau khi nghe cha nói cô gái vẫn còn sống, cậu lớn chạy lại gần và hét lên.
—Bố thật tốt, thật tốt, bố sống lâu.
Cô gái dường như dần dần hiểu ra mọi chuyện, hóa ra cô vừa trở về từ cổng địa ngục. Cô mở miệng và nói nhẹ nhàng.
– Tôi… tôi… cảm ơn, cảm ơn. cháu trai…
Ông Long không cho cô gái tiếp tục nói.
——Không có gì, không có gì, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy, may mắn thay tôi đã đến kịp lúc. À… may mắn thay con trai tôi đã nhìn thấy và chạy lại gọi điện thoại.
Cô gái nhìn chàng trai lớn, ánh mắt ngây thơ.
Chàng trai lớn cũng nhìn cô gái với vẻ mặt ngây thơ, không chớp mắt.
– Cảm ơn bạn cảm ơn bạn rất nhiều.
Cô gái ngượng ngùng quay đầu lại, chỉ thấy tiếng cười của chàng trai lớn.
– Hehe…hehe…bà con cảm ơn bố…hehe…
Anh Long cũng cảm thấy hơi lạnh vì gió. Anh cũng nhớ rằng cô gái đó cũng rất lạnh lùng.
– Bạn tên gì và nhà bạn ở đâu?
Cô gái nhìn anh Long.
– Tôi là Hiền, con gái của Hoa, ở làng bên cạnh. Tôi đi bộ ra đồng thì không may bị trượt chân rơi xuống sông.
Ông Long nghe vậy lập tức phản ứng.
– À…mẹ Hoa trông như thế này. Tôi biết mẹ bạn. Được rồi, bây giờ về nhà, thay quần áo và về nhà.
Fein nhìn ông Long và con trai với vẻ ngượng ngùng.
– Được rồi không cần nữa, tôi về nhà đây. Bây giờ tôi đang ở nhà. Ngày mai tôi sẽ đến nhà bạn.
Sheen nhẹ nhàng đứng dậy và bước đi chậm rãi. Ông Long cũng có chút choáng váng. Ông đang suy nghĩ điều gì đó thì hành động của Fein đã đưa ông trở lại hiện thực.
Bóng dáng của Feiyan dần mờ đi, chỉ còn thấy vạt áo của cha cậu đang nhẹ nhàng lay động.
– Về nhà đi… Sao nhìn kỹ thế?
Ông Long hét lên với đàn anh. Trưởng lão rất ngạc nhiên.
– Đẹp…Đẹp lắm bố. hehe…
Ông Long lắc đầu. Anh quay lại và đưa con trai về nhà.
– Đúng… nó quả thực rất đẹp, nhưng làm sao tôi có thể đạt được nó?
Càng nghĩ càng thấy buồn, càng cảm thấy cuộc sống này thật trớ trêu.
Ông Long uống hết ly rượu, khiến ông quên đi nỗi cay đắng của cuộc đời, nhìn con trai ăn uống vô tâm, lòng lại lạnh buốt, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.
Tôi tự hỏi liệu có ánh sáng cuối đường hầm trong cuộc đời anh ấy không…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.