Hồng về đến nhà liền nằm phịch xuống sofa, không muốn cử động. Cảm giác như người vô hình giống như một lỗ đen đang cố gắng nuốt chửng anh ta. Sinh ra trong một gia đình chỉ có thể gọi là khá giả, không có ngoại hình hay năng lực nổi trội, anh luôn như một người vô hình. Là con thứ hai trong gia đình có ba người, anh không được kỳ vọng như anh cả, cũng không được chiều chuộng như em út.
Điểm số ở trường của anh ấy không tốt cũng không tệ, anh ấy chơi thể thao giỏi nhưng không phải giỏi nhất nên anh ấy luôn chỉ là “bạn cùng lớp” của ai đó. Khi đi làm, khả năng làm việc của tôi ở mức trung bình, kỹ năng giao tiếp kém, giờ làm việc không phối hợp với người khác và không mấy nhiệt tình giao lưu sau giờ làm. Có lẽ anh sẽ chỉ được nhớ đến như những người cùng lớp, cùng một cơ quan và những gương mặt quen thuộc trong suốt cuộc đời chứ không phải tên anh. Anh ấy cũng đi ra ngoài uống bia và giao lưu với các bạn cùng lớp và đồng nghiệp, nhưng việc không uống rượu và không có khả năng buôn chuyện đã khiến anh ấy trở thành thành viên của hội huynh đệ bia hoặc không bia.
Anh ấy đôi khi muốn thân thiết với ai đó, nhưng tính cách sống nội tâm khiến anh ấy không thể hòa đồng ở mức tầm thường.
Nhiều lần anh nói chuyện với những cô gái cùng lớp, cùng cơ quan nhưng chẳng có gì để nói nên dù không xấu xí hay vô dụng nhưng anh chưa từng yêu. Năm 25 tuổi, anh có một căn hộ nhỏ, được bố mẹ cho một nửa. Anh dành dụm và vay tiền mua một căn hộ rồi sống một mình. Nhưng việc chuyển ra ngoài sống một mình khiến anh càng cảm thấy vô hình trong mắt mọi người. Ngay cả người nhắc nhở anh ăn uống như mẹ cũng không còn ở đó nữa.
Như thường lệ, anh đi làm về, để chiếc cặp lên bàn rồi nằm dài trên sofa, không muốn làm gì vì nỗi cô đơn vô tận. Anh đang chuẩn bị đi ngủ, thay quần áo, chuẩn bị đi tập gym thì bỗng thấy buồn chán nên chạy ra sân tập thể dục. Chạy được 3 km, anh ngồi nghỉ dưới chiếc ghế đá dưới bóng cây du. Đột nhiên, đèn trong sân chung cư vụt tắt.
Vừa mới hạ mắt, chuẩn bị đứng dậy rời đi, liền nhìn thấy một người ngồi ở đầu kia ghế, như thể từ trong bóng tối hiện ra. Người đàn ông nói không đầu không cuối: “Đôi khi tàng hình cũng tốt,” sau đó vỗ nhẹ lên vai anh, dúi vào tay anh một vật trông giống như lon soda rồi quay người rời đi. Anh chợt mở lon nước, chậm rãi uống hết lon soda rồi trở về nhà, tắm rửa, bật máy tính, làm xong việc buổi chiều chưa làm xong rồi đi ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh nhớ lại những lời người lạ nói đêm đó, lẩm bẩm: “Đôi khi tàng hình cũng tốt” rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hồng thức dậy, thay vì đến phòng tập, anh chạy quanh sân chung cư 5 lần, quay lại ăn sáng rồi đi làm. Anh quẹt thẻ và mỉm cười lịch sự với một cô gái trong phòng hành chính, nhưng cô ấy không thèm chào mà quay người bước vào phòng. Anh chợt lẩm bẩm: “Đôi khi tàng hình cũng tốt”, đột nhiên cảm thấy một dòng nước mát lạnh tạt vào người, anh cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, sau đó vui vẻ trở về chỗ ngồi, bật máy tính bắt đầu làm việc. Đến trưa, mọi người đứng dậy ăn, anh lặng lẽ đi theo mọi người như một cái máy. Nhưng điều kỳ lạ là mọi người dường như đều nhớ anh và cậu bé phục vụ thậm chí còn không hỏi anh đang ăn gì. Với cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, anh đẩy ghế ra và đi vào phòng tắm. Anh sợ hãi lao ra ngoài hét lên. Đột nhiên cả nhà hàng im lặng. Anh nhìn quanh xem tiếng hét phát ra từ đâu. Anh ta đẩy người bên cạnh, người đó bàng hoàng khi thấy mình bất ngờ bị đẩy. Mọi người hoảng sợ bỏ chạy như nhìn thấy ma. Hóa ra anh ta chỉ vô hình, còn mọi thứ khác vẫn ở đó. Anh nhất thời không thể chấp nhận được điều này. Trong lúc mọi người còn đang hò hét nhau bỏ chạy thì anh ôm đầu ngồi xuống.
Anh ngồi buồn chán và quay trở lại làm việc. Mọi người vẫn đang bàn tán về sự việc kinh hoàng ở quầy ăn trưa hôm nay nhưng không ai để ý đến sự vắng mặt của anh. Anh đứng dậy và bước lên cầu thang, anh cần một khoảng thời gian yên tĩnh. Đi được vài bước ra ngoài, anh chợt nghe có tiếng cọt kẹt và nhìn thấy cô gái mình thầm thương bấy lâu đang cuộn tròn bám lấy ông chủ đã có vợ con, anh tức giận bước tới đá cô một cái. Đánh vào mông trắng trẻo của ông chủ dâm đãng và nhéo bộ ngực trắng trẻo của cô con gái dâm đãng. Hai tên côn đồ hoảng sợ hét lên, nhanh chóng kéo quần bỏ chạy.
Anh thất vọng rời đi nhưng không ai quan tâm. Sau khi về nhà, anh gửi email cho sếp yêu cầu làm việc ở nhà một thời gian, sau đó tắt máy tính và nằm trên giường. Anh ta cởi bỏ bộ quần áo mà chỉ mình anh ta có thể nhìn thấy, dùng cả người chạm vào trần nhà, như sợ cơ thể mình sẽ biến mất. Anh đi tắm, làn nước trong vắt lặng lẽ chảy qua cơ thể anh một cách kỳ lạ.
Nó im lặng một lúc lâu trước khi tôi chìm vào giấc ngủ vào ban đêm. Vẫn trần truồng, anh bước trở lại căn hộ của mình. Đi dọc hành lang về nhà, nhìn thấy tiếng cười vang vọng trong nhà, anh chợt tò mò không biết những người đó sinh hoạt như thế nào. Anh nhìn thấy một bóng người ở hành lang, anh đột nhiên lặng lẽ đi theo, hóa ra là một người phụ nữ cách nhà anh bảy cánh cửa, anh khéo léo đi theo cô ấy.
Anh đi quanh nhà và thấy trong nhà treo đầy ảnh, hình như cô có một người chồng rất đẹp trai. Nhưng tối nay không có ai ở nhà, cô ôm mặt khóc, khóc lóc thảm thiết. Cô đi tắm, anh nhìn thấy cô đang tắm, khuôn mặt, làn da và dáng người đều đẹp không thể tả. Tôi muốn ôm cô ấy và an ủi cô ấy, nhưng tôi cũng muốn thoát khỏi sự oán giận đó. Anh đứng dậy, lặng lẽ mở cửa, bước vào hành lang và chuẩn bị về nhà.
Anh nhìn thấy một cô gái khác mặc váy ngắn màu đỏ đang lạch bạch dọc hành lang, cô gái mà anh đã mỉm cười chào đón nhưng cô ấy phớt lờ anh. Anh nhanh chóng đến gần cô, muốn nhân cơ hội trêu chọc cô, nhưng khi cửa phòng cô mở ra, bên trong rất bừa bộn và bẩn thỉu, cô say rượu nằm đó nôn mửa.
Anh phải bế cô ra khỏi cơn nôn mửa, lấy cho cô một cốc nước rồi rời đi. Đột nhiên cô chạm vào tay anh, nắm lấy nó và lẩm bẩm điều gì đó vô nghĩa. Anh buông tay, trở về nhà, đi tắm, định đi ngủ, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên mở cửa bước vào căn hộ. Có trong.
Trong phòng ngủ rộng lớn, người phụ nữ đang nằm trên giường, rèm không kéo, ánh trăng chiếu vào người cô được đắp chăn. Cô ôm chặt lấy cơ thể, tiếng khóc không còn buồn bã như ban đêm mà lặng lẽ chảy ra từ đầu giường lấy ra một viên thuốc ngủ, đưa tay cầm ly rượu bên cạnh uống một ngụm. Anh chỉ đứng đó, ngơ ngác nhìn. Cô đã ngủ quên, anh chậm rãi bước tới, bế cô lên rồi ôm cô vào lòng ngủ thiếp đi.
Anh cũng quá mệt mỏi sau một ngày dài và nhiều sự kiện. Một đêm nọ, anh thức dậy khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ. Dưới ánh sáng ban mai, thân thể người phụ nữ vẫn đẹp đến kinh ngạc, làn da như được phủ một lớp ngọc trai, bộ ngực cương cứng đầy đặn, anh không khỏi há miệng nhẹ nhàng mút lấy núm vú hồng nhạt của cô. Nấc cụt, anh hoảng sợ chạy về nhà.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.