Nói về nỗi sợ hãi của bạn khi về nhà

Tôi rùng mình khi nghĩ đến bố mẹ, người thân, đồng nghiệp, người quen hỏi tôi có muốn rước chú rể về nhà không. Tôi nhớ đến ánh mắt khinh thường, thăm dò đó: “Anh ấy đi Tây, sang Mỹ, nơi đó hẳn phải đầy rẫy những mối quan hệ tình ái thoáng qua”.

Tôi là nữ, 31 tuổi, đang học tiến sĩ ở nước ngoài và sắp về Trung Quốc. Tôi rất thích được gặp bố mẹ và con cái, được đi chơi ở các nhà hàng chay ở Hà Nội, được nghe điện thoại hoặc đọc tin nhắn, được trò chuyện bất tận với đồng nghiệp. Tôi mơ thấy có người mời tôi đi uống cà phê. Cuộc sống của một nghiên cứu sinh tiến sĩ người Mỹ thật khó khăn; không có thời gian cho các mối quan hệ xã hội. Cuộc sống ở đây quá bận rộn và không có khái niệm trò chuyện hay hẹn hò.

Cùng với sự phấn khích là nỗi sợ hãi khi trở về nhà. Tôi rùng mình khi nghĩ đến bố mẹ, người thân, đồng nghiệp, người quen hỏi tôi có muốn rước chú rể về nhà không. Tôi biết rằng phụ nữ chưa kết hôn trên 30 tuổi được coi là bất thường ở Việt Nam. Người ta không biết du học vất vả thế nào, tôi chỉ thích một vài người nhưng giữ lại cho riêng mình vì tôi chắc chắn mình sẽ không bao giờ có thời gian cho một mối quan hệ. Không ai hiểu được điều này.

Đọc tiếp  Móc cua cô thư ký mới lênh láng nước

Nói về nỗi sợ hãi của bạn khi về nhà

Tôi nghĩ đến ánh mắt khinh thường, thăm dò đó: “Anh ấy sang Tây, sang Mỹ, chắc ở đó đầy rẫy những mối quan hệ tình dục thoáng qua”. Tôi có vài người bạn trai trò chuyện với tôi trên mạng, luôn thêm những bình luận mỉa mai vào cuộc trò chuyện, gợi ý rằng tôi phải có một mối quan hệ cởi mở kiểu phương Tây. Khi ở đây tôi chỉ nghĩ về những gì những người có đầu óc hẹp hòi đang làm. Bây giờ tôi đã về nước và muốn sống một cuộc sống bình thường, làm sao tôi có thể chịu đựng được những lời mỉa mai và nghi ngờ?

Quan trọng nhất, tôi biết mình sẽ gặp rắc rối với tình yêu. Có chàng trai nào dám đến với tôi không? Tôi là một cô gái tầm 30 tuổi, đang học Tiến sĩ, từng sống ở miền Tây. Ở đây, cuộc sống độc thân là chuyện bình thường và không ai hỏi han. Hiện tại, tôi mong ngày về nước sẽ đến nhanh nhưng tôi cũng mong nó sẽ đến thật chậm. Tôi biết khi về Việt Nam tôi sẽ sống một cuộc đời cô đơn và đau khổ. Tôi sợ bị soi mói và nghi ngờ, người ta không biết rằng tôi khao khát cuộc sống gia đình. Chỉ vì tôi học tiến sĩ ở nước ngoài mà không có ai đến với tôi?

Đọc tiếp  xin hãy cho tôi một chút niềm tin

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận