Nàng chỉ là một người con gái yếu đuối, lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Nàng từng mặc cảm vì hình thể khác thường của mình, vì sự cô độc của bản thân ngay lứa tuổi cặp kè. Rồi khi gặp được tình yêu như dành riêng cho mình, nàng thật sự lột xác như một hòn ngọc tỏa sáng sau khi bóc đi lớp vỏ xù xì bên ngoài.
Những tưởng, đường đời của nàng sẽ phủ kín hoa hồng sau khi thuộc về anh. Nhưng con đường đi tìm tri thức vô tình dẫn dắt nàng đi vào một cánh cửa hào nhoáng mà bao nhiêu người mơ ước, để rồi khi nàng nhận ra những chiêu trò bẩn thỉu sau ánh hào quang ấy, nàng đã đứng trước một bờ vực không đáy.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: https://truyensexnunglon.com
Tâm. Tên đầy đủ của nàng là Đào Lê Thanh Tâm. Người Tâm rất ốm và cao. Đến năm 16 tuổi Tâm vẫn chưa thật sự dậy thì, cô bé cũng có những hiện tượng theo kỳ như những người con gái khác nhưng chỉ lí nhí qua một ngày là ráo.
Tâm thuộc dạng người dậy thì muộn. Người ta nói, người dậy thì muộn sẽ trẻ lâu, nhưng Tâm rất khổ sở vì chuyện đó. Nhìn chúng bạn xúng xính đi mua áo ngực loại này loại kia mà cô bé cứ thấy nao nao.
Lần nào đi tắm Tâm cũng dành cả năm phút nhìn ngắm cơ thể mình trong gương xem có biến đổi gì so với hôm qua. Nhìn chán rồi lại thở dài, chật lưỡi bỏ qua, tự nói với mình không sao, nhưng ngày mai chắc chắn cô bé lại như vậy. Cơ thể cô bé ngoại trừ làn da mịn màn trắng bóng ra, thì chưa hề có tí gì dáng dấp của phụ nữ.
Điểm hài lòng nhất của Tâm trên cơ thể mình đó là gương mặt, mắt to, lông mày cong vút tự nhiên, lông mi dài, mũi thẳng, đôi môi đỏ hồng chúm chím. Từng nét trên gương mặt nàng đều đẹp, đôi mắt và đôi môi của mẹ, chiếc mũi và khuôn mặt thanh dài của cha, nàng như được chọn lựa kỹ càng những nét ưu tú nhất trên gương mặt cha mẹ mình.
Chiều cao của Tâm cũng là một sự khác biệt ở chốn làng quê này. Con trai ở đây trung bình chỉ dưới một mét sáu, gọi là to cao cũng cỡ một mét sáu lăm là cùng. Nhưng Tâm mới đôi tám, đã đạt chiều cao một mét bảy. Chiều cao cộng với dáng người ốm, Tâm không bao giờ gợi lên chút nào hấp dẫn giới tính đối với đám con trai trong trường. Tính cách cô bé rất hòa đồng, hiền lành, được bạn bè yêu mến, bạn bè thân thiết thì vô số, nhưng chưa một người con trai nào muốn tiến xa hơn với cô.
Gia đình Tâm sinh sống tại vùng đất Cần Thơ trù phú. Cha mẹ cô buôn gạo, nên cuộc sống không có gì vất vả. Tâm cất tiếng khóc chào đời trong những giọt nước mắt vui mừng của cha mẹ và ông bà. Cô bé được nuông chiều từ bé, hai bàn tay cô bé hầu như không chạm vào việc gì. Nhưng Tâm rất ngoan, không cãi lời cha mẹ bao giờ, cô bé như được dạy dỗ từ trước khi chào đời.
– Mẹ ơi, con muốn… mặc áo ngực. – Tâm nói nhỏ vào tai mẹ.
Bà Thanh, mẹ Tâm đang ăn sáng, nghe câu nói của cô, suýt nữa phun cả thức ăn ra ngoài.
– Con còn nhỏ mà, đâu cần chứ! – Bà luôn nói như vậy, bà không muốn nhắc đến nỗi buồn của Tâm, cũng là lo lắng của bà.
– Con sáu tháng nữa là mười bảy rồi, nhỏ nhắn gì nữa. – Tâm nói.
Bà Thanh đưa tay vuốt má con, ánh mắt bà trìu mến. Phải, thoáng cái đã qua, gần mười bảy năm. Cái ngày ấy bà còn nhớ như in, ngày Tâm chào đời là ngày hạnh phúc nhất của bà, hơn cả ngày lên xe hoa về nhà chồng. Chờ đợi ngần ấy năm, đi khám đủ các nơi, khẩn đủ các chùa, cuối cùng bà cũng mang thai rồi sinh ra Tâm. Con gái thì đã sao. Nỗi thèm khát có con đã nung nấu quá lâu, đến nỗi chuyện thừa tự cũng không còn quan trọng nữa.
Tâm gần mười bảy, bà Thanh lo lắng nhìn con. Ở tuổi này khi xưa, bà đã quen cha của Tâm, đã biết mùi vị tình ái lâng lâng bay bổng thuở ban đầu, dù vẫn trong khuôn khổ được cho phép. Vậy mà con bà, dù được sinh ra với gương mặt thiên thần, nhưng hình vóc con bé quá khác người, cao lêu nghêu, ngực phẳng lì như con trai. Bà Thanh không hỏi, thậm chí không dặn dò răng dạy chuyện trai gái như những bà mẹ khác có con gái hay làm, vì bà không muốn Tâm buồn. Bà biết cô bé chưa hề có ai ngỏ lời.
– Con đừng nôn nóng. Cơ thể con sẽ thức tỉnh rất nhanh thôi. Con cứ lo học hành đi, năm nay là năm cuối trung học rất quan trọng đấy.
Bà Thanh kéo cổ Tâm xuống, hôn lên má con bé, bà vẫn thường làm vậy để có thể hôn nó.
Tâm miễn cưỡng cười, nhưng cô bé vẫn không vui nỗi. Tụi con Mận, con Diễm, mới sáu tháng trước vẫn đi học mặc áo lá lót trong như cô, tự dưng một tuần trước bắt đầu mặc nịt ngực. Vậy là trong đám con gái của khối 12 ở trường, chỉ còn một mình cô bé là mặc áo lá lót đi học. Giám thị cũng chẳng thèm quan tâm nhắc nhở, cứ như thể cô bé mà có cởi trần đá banh trong sân trường cùng đám con trai thì cũng thế thôi.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: https://truyensexnunglon.com
– Tâm… Đi Hội chợ không?
Tâm giật mình quay lại thấy nhóm ba đứa Thúy, Hạnh và Ngân đang nhìn mình từ xa, tay vẫy vẫy. Cô bé thoáng chần chừ, không phải vì không thích ba cô bạn này, nhưng đi chung vơi họ làm cô cảm thấy mạc cảm và tự ti. Cả ba cô đều là tâm điểm thu hút của hầu như tất cả đám con trai trong khối. Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Cơ thể họ phát triển căng tròn, đung đưa núng nính theo từng bước chân, như thách thức những ánh mắt như thiêu đốt của đám con trai.
– Đi đâu? – Tâm hỏi lại như cố tình kéo dài thời gian cho mình suy nghĩ.
– Hội chợ Cần Thơ. Nghe nói bữa nay bế mạc, có show ca nhạc và biểu diễn thời trang. Nhiều người mẫu nổi tiếng Sài Gòn đó nghen. – Thúy nhanh nhẩu.
– Okie. Đi. – Tâm sáng đôi mắt lên, cô rất thích được nhìn ca sĩ người mẫu, căn bệnh chung của tất cả đám con gái mới lớn.
Gửi xe đạp vào bãi xe rộng mênh mông, Tâm nhìn lại gốc cây sứ như thầm đánh dấu vị trí chiếc xe của mình. Cô bé lẽo đẽo đi theo phía sau ba cô bạn, họ vòng tay nhau nói cười vui vẻ. Cả bốn cô gái hòa vào dòng người đông nghịt ùn ùn phía trước cổng soát vé.
– Ái… Ai vậy? – Hạnh bất chợt quay phắt ra sau, tay che lên bên mông mình.
– Thôi, bỏ đi. Mấy thằng dê xồm đó mà. – Ngân quay sang an ủi.
– Là tên mặc áo sọc carô xanh kia. – Tâm hất cằm về hướng bên cạnh.
Lời nói của nàng như đánh động, gã không chờ ba người con gái kia quay sang, cúi người luồng qua đám đông mất hút. Tâm mỉm cười, ít ra chiều cao khác người của nàng cũng hữu dụng.
Bên trong là một rừng gian hàng, đông nghịt người chen chúc. Một tấm bảng thật lớn in tiêu đề, Hội chợ Hàng tiêu dùng Tp. Cần Thơ – 2010. Dù hầu như năm nào cũng đến đây, nhưng lần nào Tâm cũng bị bầu không khí xung quanh làm cho choáng ngợp.
– Đi. Đứng đây làm gì? – Ngân kéo tay Tâm lôi đi.
Nhóm bốn đứa ráng che vào gần hướng sân khấu, nhưng trước mặt nêm chặt người. Mùi mồ hôi người trong bầu không khí oi bức làm Tâm khó chịu. Thúy dẫn đầu, tay bốn đứa nắm lấy nhau, len lỏi theo các khoảng trống, cứ trống là chui vào. Đến khi sát bên sân khấu thì bốn đứa lọt vào chỗ trống duy nhất bên cánh gà.
Dòng người vẫn tiếp tục chen vào, xô đẩy, chen lấn, ép sát vào bốn cô gái. Ba cô bạn của Tâm liên tục gạt đỡ những bàn tay như vô tình sờ nắn cơ thể họ. Ngay cả Tâm cũng đôi lần bị chạm vào người, nhưng thân hình gầy gò của cô mau chóng làm những bàn tay đó nản chí.
Nhạc bắt đầu trổi lên. Các cô vũ công lòe loẹt tung bay trên sân khấu. Bài hát đầu tiên là của một ca sĩ cây nhà lá vườn Cần Thơ. Anh ta hát hai bài liên tục, mặt đỏ bừng hưng phấn, mồ hôi chảy dài trên mặt, sau khi nghe vài tiếng vỗ tay lốp bốp thì tạm hài lòng đi vào. Sau đó, thêm nhiều ca sĩ hạng hai ba khác lên hát, như cố tình thử thách lòng kiên nhẫn của mọi người.
Bất ngờ tiếng vỗ tay ầm vang lên, tiếng huýt sáo, la ó khắp nơi, một cô ca sĩ ăn mặc bốc lửa cúi đầu chào khán giả. Ngực cô bóp chặt trong chiếc áo chẽn ngang, khi cô cúi xuống, hai vú đồ sộ như muốn nhảy ra ngoài. Cô ta tươi cười tự tin như không trước bao nhiêu ánh mắt thiêu đốt cơ thể mình.
– Miên Châu… là Miên Châu đó. – Giọng Hạnh léo nhéo bên tai.
Hèn gì, Tâm thấy cô ta hơi quen mặt. Tâm cũng hay nghe nhạc, nhưng cô bé thường thích những ca sĩ nam, nên chỉ có ấn tượng rất mờ nhạt đối với cô ca sĩ này.
Cô ta nhảy múa điên cuồng, tóc tai rũ rượi, nhưng cô đã thành công đốt nóng bầu không khí bên dưới.
Sau khi, Miên Châu đi vào trong trong tiếng reo hò của đám đông.
Một anh chàng MC đẹp trai, đi ra và giới thiệu tiết mục biểu diễn thời trang của nhà thiết kế Xuân Thì.
Tiếng nhạc du dương vang lên, lần lượt từng cô gái thật đẹp đi ra, mười hai cô dàn hàng ngang trên sân khấu. Tóc tai chải chuốc tạo dáng dị hợm, mặt mày son phấn lòe loẹt, trên mình khoát những bộ đồ mỏng tanh, thấy rõ cả nội y bên trong.
Tâm không biết thế nào là thời trang, nhưng nàng tin chắc sẽ không ai dám mặc những bộ đồ như vậy đi ra đường.
Mười hai cô người mẫu đứng cố tình chừa một khoảng trống tại trung tâm. Nhạc bất chợt chuyển tông sôi động hơn. Bức rèm giữa sân khấu được nâng lên, khói trắng phun ra mờ mịt. Một bóng hình mờ ảo, yểu điệu, thon dài đi ra. Bước chân cô ta uyển chuyển hoàn hảo, khớp với từng nhịp của nhạc nền. Dáng người cô ta rất cao, gương mặt khá đẹp.
Cô không dừng lại ngang với mấy người kia, mà đi thẳng lên bục diễn kéo dài 30 mét về phía trước. Nét mặt cô ta lạnh lùng, không cười, không nhìn tập trung vào ai, chỉ liếc ngang như nhìn một bầy gà trong nông trại. Trên người cô ta mặc một bộ đồ mỏng manh nổi rõ từng đường cong gợi cảm, nhưng được chăm chút và che đậy khéo léo những vị trí mẫn cảm của cơ thể.
– Huyền Trang đó. Đẹp quá. – Giọng Thúy than thở bên tai Tâm.
Tâm chợt hiểu, cô ta là nhân vật chính của show diễn. Tâm say mê nhìn cô ta. Tâm không biết cô ta là ai, cũng chưa hề nghe tên, nhưng cô bé biết mình muốn được như thế. Kiêu kì, sang trọng, trung tâm của ánh hào quang.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: https://truyensexnunglon.com
– Ăn cơm đi con… Làm gì thẫn thờ thế? – Bà Thanh nhìn Tâm.
Tâm bừng tỉnh nhìn chén cơm trên tay mình còn y nguyên như lúc mẹ vừa đưa. Xưa nay, ăn cơm đối với Tâm là một cực hình, mỗi bữa ráng lắm cô bé chỉ ăn được lưng chén cơm.
Tâm mím môi nhìn chén cơm trên tay mình. Mình phải ăn, cơ thể phải đủ chất thì mới khỏe mạnh được, mới phát triển, mới đẹp hơn. Tâm lặp lại câu nói mà mẹ cô lải nhải hầu như mọi bữa ăn. Nhưng bà không ép Tâm được, vì mỗi khi ăn nhiều hơn bình thường một chút, cô bé sẽ ói, như vậy thì hại bất cập lợi.
Mình sẽ làm được. Mình sẽ đẹp hơn cô ấy, sẽ nổi tiếng hơn cô ấy.
Tâm hít một hơi thật sâu. Cô bé bắt đầu ăn, ăn cuồng nhiệt như bị bỏ đói ba ngày, cơm, thịt, cá, rau cuồn cuộn liên tục bị Tâm ngấu nghiến. Bà Thanh và chồng cứ há hốc ra nhìn biểu hiện bất thường của con gái mình. Bất chợt Tâm tung ghế lao vào nhà vệ sinh.
– Ọe…
Một bàn tay ấm áp, vỗ vỗ lưng cho cô.
– Muốn ăn nhiều hơn để tăng cân phải từ từ… Không gấp như vậy được đâu con! Mẹ không biết động lực nào giúp con quyết tâm thay đổi mình. Nhưng nếu con cố gắng, mẹ sẽ giúp con.
Tâm lau miệng, nhìn mẹ mình, mắt cô bé rưng rưng, nhưng trong ánh mắt đó có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
… Bạn đang đọc truyện Nữ diễn viên tại nguồn: https://truyensexnunglon.com
Sáu tháng trôi qua thật nhanh chóng. Kỳ thi Đại học của Tâm đã tới.
Sáng sớm, Tâm đã dậy, kiểm tra lại hành lý của mình. Thay quần áo, tranh thủ nhìn ngắm cơ thể mình qua gương một chút. Đôi mắt Tâm lóe lên niềm vui sướng hân hoan. Thân thể cô bé qua tấm gương đã tròn trịa hơn thấy rõ, ngực đã hơn nhú lên với hai núm vú nhỏ nhắn đỏ hồng, làn da trắng tinh bóng loáng, giữa hai chân hai mép thịt hồng hào với lúng phúng vài sợi lông mới nhú.
Suốt thời gian vừa qua, Tâm đã thay đổi rất nhiều. Đi học xong, cô bé về nhà ngay, tập thể dục thường xuyên, ăn uống điều độ với khẩu phần tăng lên chút chút từng ngày do mẹ chuẩn bị. Sức khỏe cô bé tăng lên nhanh chóng, kinh nguyệt bắt đầu xuất hiện đều đặn hơn. Chiều cao của Tâm cũng tăng lên 2 centimét. Tâm đi học đã được mặc nịt ngực như mong muốn dù là loại có vòng cup nhỏ nhất.
Sự thay đổi của nàng làm cả trường xôn xao, ánh mắt bọn con trai bắt đầu nhìn ngắm nàng từ xa. Nhưng vẫn không có anh chàng nào dám tiếp cận nàng, chiều cao của Tâm là rào cản thật lớn đối với họ. Họ cảm thấy mặc cảm, tự ti khi đứng bên một người con gái cao hơn mình nữa cái đầu.
– Tâm… Xong chưa con? – Giọng cha Tâm vọng lên.
– Dạ, con xuống liền.
Tâm mau chóng mặc quần áo vào. Tay xách vali quần áo, sách vở, nàng chạy ào xuống lầu.
Dưới chân cầu thang, cha Tâm, ông Sơn đang mỉm cười yêu thương nhìn con gái mình. Bà Thanh đứng kế bên, tay cầm nén nhang đang cháy mắt rưng rưng nhìn con gái. Khi xưa khi bà đi thi, ông bà ngoại cũng như thế.
– Thắp nhang cầu ông bà phù hộ đi con! – Bà Thanh đưa nén nhang sang.
– Dạ. – Tâm buông chiếc vali xuống chân, nhận nén nhang từ tay mẹ.
– Lần này, ông đưa con đi thi, phải cẩn thận giờ giấc nhé, nhớ tìm hiểu đường đi nước bước trước để không bị muộn giờ thi. Phải… – bà Thanh nhìn lưng Tâm khum khum vái lạy bàn thờ, miệng không ngừng căn dặn chồng.
– Trời ơi, tôi biết rồi mà! Bà lo bà ở nhà đó! Khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ. Đợt thâu hàng mới phải xem rõ coi có bị pha không… – Ông ngược lại cũng không mấy yên tâm để vợ quán xuyến một mình ở nhà.
Bà Thanh xua xua tay, ngắt ngang lời ông. Vòng tay bà đưa lên, ôm lấy cổ Tâm, kéo nàng xuống hôn vào má, nước mắt bà làm ướt cả mặt Tâm.
– Con thi tốt nhé! Nếu rớt cũng không sao? Về phụ mẹ buôn bán cũng không lo đói mà. – Bà Thanh nói.
– Trời ơi! Tôi hết biết bà luôn! Đời thuở nay, con nó đi thi, chưa bước ra cửa là bà đã trù ẻo. Vậy đi thi cử gì nữa chứ? – Ông Sơn cau có.
Căn nhà inh ỏi tiếng tranh cãi của hai ông bà, nhưng Tâm cảm thấy rất ấm cúng và hạnh phúc. Cha mẹ nàng yêu thương nhau hết mực, tuy có khắc khẩu đôi chút, nhưng chỉ làm căn nhà như có thêm sức sống.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://truyensexnunglon.com
Tâm xuống xe, tay ôm chặt cánh tay của cha, ông dẫn nàng đi chen qua lớp người lôi kéo mời chào phía trước. Bến xe miền Tây là thế, dù đã đến đây vài lần nhưng Tâm vẫn thấy nó xô bồ và đầy rẫy nguy cơ.
Hai cha con đón một chiếc taxi đi màu xanh, đậu sát bên ngoài cổng bến xe. Người tài xế mỉm cười thân thiện với cha con nàng, rồi hỏi:
– Chú em đưa cháu đi thi à? Cần tìm nhà trọ khu vực nào anh chở đi?
– 212/6/3B Đường CMT8, Q. 3. Mà sao anh biết tôi… – ông Sơn nhìn ông tài xế như dò xét.
– Trời… Mấy ngày này, mỗi ngày tôi chở cũng vài chục người như cha con chú em vậy, có gì mà không biết! – Ông trả lời.
Chiếc xe chậm chậm hòa vào dòng người thẳng tiến về hướng trung tâm Sài Gòn. Hai cha con Tâm sẽ ở nhờ tại nhà chú Thuận, bạn thân của ba. Chú Thuận góa vợ, một mình sống với một người con trai trạc tuổi Tâm.
Tâm hứng thú nhìn dòng xe ngược xuôi như mắc cửi qua ô kính xe. Nàng luôn thích thú nhìn quan cảnh bận rộn tấp nập của Sài Gòn như một người ngoài cuộc.
Căn nhà chú Thuận trong một hẻm cụt đường CMT8, gần vòng xoay Dân chủ. Căn nhà theo lối kiến Tâm cũ, tường ốp đá rửa, hai chiếc cửa sắt màu xanh với hàng bông giấy phủ xuống lòa xòa từ trong sân ra tới ngoài.
Chú Thuận nhìn rất trẻ, tuy bằng tuổi với cha của Tâm nhưng mái tóc vẫn chưa có sợi bạc nào. Nét mặt chú hồng hào, mắt sáng, hàm răng trắng đều, dáng người chú khá cao, còn cao hơn cả Tâm.
– Sơn…
Chú Thuận bước ra, dang rộng hai tay, ôm chầm lấy ông Sơn. Hai người đàn ông cười ha hả vui vẻ vì lâu ngày gặp lại. Ông Thuận quay qua nhìn Tâm, hơi ngỡ ngàng.
– Tâm, chào chú Thuận đi con. – Ông Sơn nhắc nhở.
– Dạ, con chào chú. – Tâm cúi đầu nói nhỏ.
– Trời ơi, con Tâm đây sao? Sao mới có mấy năm không gặp mà nhìn nó ra dáng thiếu nữ rồi. – Chú Thuận trầm trồ tay đưa lên xoa xoa đầu nàng.
– Ừ, hồi đó nó cứ chạy quanh quanh bắt chú Thuận bế bồng. Ha ha… Thời gian qua nhanh quá.
Tâm vẫn cúi đầu, hai má bất chợt nóng bừng đỏ hồng lên. Nàng có phải con nít nữa đâu, tính cha lại hay thích nhắc lại chuyên ngây ngô của nàng khi còn bé.
Tối hôm đó, một buổi tiệc nhỏ được tổ chức ngoài sân vườn nhỏ của căn nhà. Nói là tiệc, nhưng thật ra chỉ có mấy món mồi mua sẵn. Heo quay, vịt quay, cầy xáo măng được bày ra trên bộ bàn đá. Hai cha con Tâm ngồi kế bên nhau, chú Thuận ngồi đối diện với anh Thành con chú.
– Thằng Thành nhà này, năm nay 19 tuổi, đang học năm thứ hai Đại học Tổng Hợp, khoa… – lời chú tắt ngang, đôi mắt nhìn sang Thành như dò hỏi.
– Công nghệ thông tin, ba à! – Thành nói nhỏ.
– Ah, phải, công nghệ thông tin. – Giọng ông bắt đầu hơi lè nhè. – Đẹp trai, chưa có bạn gái…
– Ba… – Thành muốn ngắt ngang lời ba mình, mặt cậu hơi đỏ lên, mắt lén nhìn sang Tâm.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tâm, Thành đã ngơ ngác trước nhan sắc của nàng. Cô gái này thật đẹp, khuôn mặt thiên thần, vóc dáng thanh mảnh, cao gần bằng anh. Thành rất vui khi biết cha con Tâm sẽ ở lại nhà mình một tuần.
– Ha ha… Ý gì đây? Con gái tui còn đang đi học nghen. – Ông Sơn hỏm hỉnh nói.
Tâm đến giờ mới hiểu mình đang bị gán ghép với Thành, nàng cúi gằm mặt xuống đỏ bừng lên tới mang tai. Tâm cũng có ấn tượng rất tốt với anh Thành, mắt sáng, trán cao, cằm vuông và đặc biệt dáng người anh cao to, rất đàn ông. Tâm ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Thành đang nhìn mình, nàng lại cúi đầu xuống ngượng ngùng.
– Chà… coi bộ thấy hợp nhãn rồi hả con? – Ông Sơn trêu chọc.
– Cha… Kỳ cục quá. – Tâm lí nhí trong miệng, mặt mũi nóng bừng lên.
Hai đàn ông ngồi nhậu với nhau, kể chuyện xa xưa. Anh Thành thỉnh thoảng cũng được ké vài ly rượu, do ông Sơn ép uống. Ông nói đàn ông con trai là phải biết uống rượu, 19 tuổi không còn nhỏ nữa, ở dưới quê thì đã là cha người ta rồi. Thành chỉ dạ dạ cho có, nhưng anh cứ thấp thỏm không yên, lâu lâu lại liếc sang Tâm.
Chú Thuận và cha Tâm uống đến say lúy túy. Tâm và Thành dìu ông Sơn vào phòng nghỉ trước, rồi lại quay ra dìu chú Thuận vào.
Tâm được dọn riêng một căn phòng nhỏ, có cửa sổ nhìn sang đối diện nhà hàng xóm. Ông Sơn thì ngủ chung phòng với Thành.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.