nguồn vĩnh cửu
Đêm đó mẹ và dì tôi ra Huế thăm một tuần và tôi phải sang nhà dì ngủ và canh nhà suốt ba ngày…ngày đầu tiên tôi ngủ bình thường…ngày thứ hai có chuyện lạ xảy ra … Lúc 1h30 chiều ngày 13/4, tôi vừa về đến nhà dì thì nhìn thấy dấu giày của một người đàn ông lấm lem bùn đất. Tôi tự nghĩ: “Ai lại vào nhà mà không cởi giày?” Tôi chợt nhớ rằng thường chỉ có dì và anh họ của tôi ở nhà, và chú tôi đã qua đời. Chìa khóa vẫn còn trong túi của tôi…
– Ai vào nhà thế? – Câu hỏi này chợt hiện lên trong đầu tôi, tôi nghi nhà có trộm nên nhìn quanh nhà nhưng không thấy gì, cũng không thấy hư hỏng gì nên quên mất. tạm thời….
Đêm đó tôi không ngủ được, tôi cứ nghĩ đến vết giày trong nhà… Tôi không ngủ được nên bật máy tính lên và xem phim trực tuyến vì chán. …Tôi tức quá nhặt cây gậy lên định đánh nhưng nó đã chạy trốn dưới gầm giường. Tôi nghĩ thầm: “Con chó này sợ bị đánh à?” Tôi đang nghĩ tới đó và đang định quay lại bàn máy tính để tiếp tục xem phim thì con chó lại sủa ầm ĩ và lấy roi nhảy vào gương. , đưa cho anh ấy thứ gì đó nhưng anh ấy vẫn không chịu im lặng. Tôi cảm thấy kỳ lạ nên bước vào chộp lấy, tôi chợt choáng váng vì nhìn thấy một bóng người trong gương và ở cửa rõ ràng là một bóng người đang đứng đó, nhìn vào phòng qua tấm kính mờ…
Quá sợ hãi, tôi thả con chó ra, nắm lấy cây gậy và hỏi lớn xem đó là ai. Khi tôi đang nói, cái bóng bỏ chạy và con chó ngừng sủa, chỉ gầm gừ trong cổ họng. Lúc đó tôi tưởng là kẻ trộm nên không dám mở cửa, chỉ ngồi trong phòng hét lên một lúc thì người đàn ông đó không quay lại, tôi nghĩ chắc là kẻ trộm. . , con chó của tôi lại bắt đầu gầm gừ, lông cổ dựng đứng, tiếng sủa càng lúc càng to, tôi theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa nhưng không thấy gì cả. Khi tôi quay lại an ủi con chó, tôi thấy nó càng sủa nhiều hơn. Tôi nghĩ: “Có lẽ con chó này điên rồi”… Tôi để nó sủa một lúc rồi nhìn thấy con chó chạy dưới gầm ghế tôi đang ngồi, rên rỉ như sợ điều gì đó và không rời mắt. cái gương. Tôi nhìn mà chợt thấy ớn lạnh sống lưng, hình ảnh trong gương hiện lên rõ ràng trong đầu tôi… Ngoài cửa, chỉ cách nơi tôi đang ngồi khoảng hai mét, có một bóng người. một người phụ nữ. Người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào ngôi nhà… Lúc này, tôi lấy hết can đảm nhặt cây gậy và đi về phía cửa. Cái bóng đó vẫn đứng ngoài cửa…
Tôi nắm lấy tay nắm cửa và mở nó ra. Tôi không dám nhìn, vung cây gậy một cách điên cuồng, định đập vào thứ gì đó, nhưng không, cây gậy trong tay tôi vừa lóe lên trong không trung… Tôi ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nhận ra đó là điều mình đang làm. nhìn thấy chỉ là một cảnh. Đêm… im lặng khủng khiếp… Lúc này tôi nghĩ: “Nhà ở tầng hai, mình có chìa khóa, nhưng vừa rồi nó vẫn đứng ở đây, nhưng khi mình mở cửa thì,” Thế nó ở đâu ra? đi nhanh thế? Nó nhảy xuống à? Nghĩ đến đó tôi chợt nhớ ra con chó đó đã không còn ở đâu nữa kể từ khi tôi mở cửa. Nó thường đuổi theo tôi. và không quên khóa cửa…. tắt máy tính, tôi ngồi ôm chú cún cưng của mình và sắp xếp mọi thứ vào trật tự trong nhà… Vậy dấu giày ở đâu. đến, và bóng người đàn ông đứng ngoài cửa vừa rồi lại ở đó. Ai…? Tại sao trong xi giày lại có bùn trong những ngày này mặc dù thời tiết nóng nực? giữa nhà rồi dẫn lên gác xép dưới chân cầu thang rồi biến mất hoàn toàn, vậy làm sao nó vào được nhà và tại sao lại ở đó?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào căn gác xép tối tăm, như thể phía trên có thứ gì đó đang thu hút sự chú ý của tôi… Lúc này, con chó lại sủa lớn, lần này tôi theo phản xạ nhìn sang phía bên kia, không nhìn thấy gì nữa. của tầm nhìn. Nhìn về phía cửa hông bên hông nhà… Tôi nhìn qua thì thấy một người đang đứng bên ngoài. Vì tôi tắt đèn nên trong nhà rất tối, bên ngoài có ánh trăng và đèn đường nên tôi có thể nhìn rõ. . Đó là một người đàn ông cao gầy đang nhìn chằm chằm vào ngôi nhà. Lần này tôi cúi người nhẹ nhàng bước về phía cửa, như bò trên mặt đất, khi đến gần cửa, tôi không dám đứng thẳng, chỉ dựa lưng vào cửa hít một hơi thật sâu. giai điệu. …Anh lấy hết can đảm để quay lại và từ từ ngước mắt lên nhìn vào tấm kính…
Khi mặt tôi ngang tầm với tấm kính… trước mặt tôi có một khuôn mặt tuy là kính mờ nhưng vì khoảng cách quá gần nên tôi có thể nhìn rõ đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên. , chỉ cách tôi một mảnh kính mỏng … Đôi mắt đỏ ngầu của anh ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi giật mình lùi lại vì sợ hãi, tôi chạy lại bật công tắc đèn. Khi nhìn lại, anh ấy đã không còn ở đó nữa. Đêm đó tôi không dám ngủ nên bật hết đèn trong nhà, bật nhạc rồi chìm vào giấc ngủ, hình ảnh đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi, đôi mắt ấy ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Đôi mắt đỏ ngầu không giống mắt người, không đen cũng không trắng, chỉ đỏ tươi như máu… Tôi không ngủ được nên nằm nghe nhạc đọc truyện. Tôi muốn chạy ra ngoài lái xe về nhà, nhưng lại sợ nếu bây giờ ra ngoài, nếu thật sự ở bên ngoài, tôi sẽ không dám ra ngoài nữa.
Tôi nằm đó một lúc, ngoài hành lang có tiếng giày…tiếng đế cao su dưới đất vang lên không ngừng: “Cảnh sát, cảnh sát…”. Tôi không dám nghe và tự nhủ phải bỏ qua, tôi chạy đến máy tính bật nhạc lên, mong át đi tiếng giày, nhưng không, tiếng giày vẫn vang lên đầy thách thức. .
Tôi lấy hết can đảm mở cửa nhìn ra ngoài hành lang không có ai… Đang định chạy ra sân lấy xe nhưng lại phải chạy từ nhà ra sân. Tiếng cầu thang dẫn lên nhà lại vang lên. Trong cơn hoảng loạn, tôi đóng cửa, khóa trái rồi leo lên giường… Tiếng bước chân vẫn bước đều đều trên hành lang… Tôi nằm trong chăn một lúc rồi ngủ thiếp đi, cho đến khi đồng hồ báo thức reo, nói rằng đã sáu giờ. Giờ… Tôi thức dậy, đánh răng, rửa mặt. Chợt nhớ lại chuyện tối qua, tôi vội chạy ra mở cửa. Tôi kinh hoàng lùi lại và ngã xuống đất… Trước mặt tôi, ngay trước cửa có rất nhiều vết giày, lấm lem bùn đất trên tay nắm cửa và mặt kính, rất nhiều. . Đổ mồ hôi đầm đìa, nghĩ nếu tối qua không khóa cửa, liệu mình có còn ngồi đây chứng kiến những chuyện này không…
JG the Clown – Người kể chuyện ma
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.