Mai Linh gánh rất nhiều đồ mệt mỏi, bỗng nhiên sau lưng có một giọng nam ấm áp vang lên: “Anh tới giúp em…”
Linh chưa kịp quay lại nhìn thì thấy túi quần áo trên tay mình đã được nhặt lên, sau đó túi quần áo bên cạnh cũng nằm trong tay người đàn ông. Cô lại nghe thấy giọng miền Nam ấm áp xen lẫn tiếng cười nhẹ nhàng:
“Làm sao ngươi có thể khỏe mạnh như cây liễu? Muốn vác hai bọc quần áo cùng một lúc sao?
Lin quay lại hoàn toàn. Cô đeo kính trắng bạc, nhìn cô bằng ánh mắt thân thiện và tinh nghịch. Người đàn ông có khuôn mặt gầy, khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc dài buông xõa tự nhiên. Linh chưa kịp nói thì người đàn ông đã lên tiếng trước, như thể biết Linh đang nghĩ gì:
“Tôi không biết bạn, tôi chưa bao giờ gặp bạn. Nhưng rất vui được gặp bạn. Tôi tên Dung…Tôi sẽ đưa tay ra…hy vọng cô ấy sẽ nắm lấy tay tôi. Nhưng bạn xem này… trên tay tôi đã có sẵn hai túi quần áo rồi…”
Lâm mỉm cười. Cô tự nhiên có cảm tình với người đàn ông cô vừa gặp này. Nhưng trước khi cô kịp nói, tiếp theo là giọng một người đàn ông:
“Tiểu thư… Tôi còn chưa biết tên cô… Cô có thể ngừng cười được không? Bởi vì nụ cười của cô rất quyến rũ… Tôi nghĩ, nhìn thấy cô cười, tôi sẽ không nhấc nổi hai túi quần áo này.” .”
Lần này Lâm Hách cười lớn. Tiếng cười của cô ấy rõ ràng và tự nhiên. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông:
“Thưa ngài… ngài chỉ nói dối thôi… Tôi tên Linh, Mỹ Linh. Cảm ơn ngài đã giúp đỡ tôi…”
“Linh hồn của tôi… linh hồn của tôi. Thật là một cái tên lạ và đẹp. Nhưng cô Mei Ling… Tôi đã giúp đỡ cô rất nhiều nên vẫn không thể bắt tay cô.
Giọng một người phụ nữ ngắt lời:
“Lin. Hãy chuyển đồ đạc của bạn đến đây.
Linh quay sang người đàn ông… ra lệnh:
“Ngươi đi theo ta…”
Người đàn ông cau mày nói:
“Cô Mei Ling, xin đừng gọi tôi là ngài.”
Lâm Hách khẽ mỉm cười:
– Nhưng cậu gọi nó là gì?
– “Bằng cấp của ‘bạn’ là tốt nhất.”
Giọng nói nghịch ngợm của người đàn ông lại vang lên. Lin tự nghĩ rằng mình sẽ tạo đường cho con nai chạy. Linh liếc nhìn người đàn ông mới thì thấy ánh mắt của Dung cũng đang nhìn mình. Lâm Hách ngượng ngùng tránh ánh mắt này. Cô lắp bắp:
“Người này thật thông minh…”
Ling nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng và ấm áp của người đàn ông:
“Cảm ơn cô Mei Ling đã gọi tôi là anh trai…”
Linh chuyển hết quần áo vào trong ngôi chùa nhỏ. Có một ngôi nhà nhỏ trong tòa tháp nơi có hơn hai mươi đứa trẻ mồ côi sinh sống. Linh đã theo dõi chị ruột Châu hơn một tuần nay. Cô cảm thấy hành trình về nhà của mình sẽ ý nghĩa hơn sau khi được cùng cô Châu đi giúp đỡ các trẻ mồ côi rải rác trong chùa.
Linh đến Hoa Kỳ khi anh mười lăm tuổi. Bây giờ cô ấy đã gần ba mươi. Lin đã ở nước ngoài nhiều năm và bây giờ mới trở về quê hương. Quê hương của cô vẫn còn đầy rẫy những khó khăn. Về khoảng cách giàu nghèo. Nhưng điều làm cô bối rối nhất là những đứa trẻ bị bỏ rơi trên đường phố. Ở Hoa Kỳ, cô thấy trẻ em nhận được mọi lợi ích từ cha mẹ và hệ thống trường học… Lin đột nhiên cảm thấy mất kiên nhẫn.
Linh theo Châu trong chuyến công tác từ thiện. Và dần dần cô nhìn rõ hoàn cảnh xã hội của bọn trẻ. Đặc biệt là trẻ mồ côi. Bà Chu nói với Linh:
– Tất cả những gì chúng ta làm là ném một hạt muối xuống biển. Nhưng Linh, em không cần phải chờ đợi. Phật giáo gọi đó là lòng từ bi. Khi tôi cho đi, tôi không mong đợi kết quả. Khi bạn chia sẻ sự dư thừa của mình với những đứa trẻ thiếu thốn vật chất và tình yêu thương, bạn đã hoàn thành một hành động “cho đi”. Cho đi mà không tính toán sẽ nhận lại được gì mới là ý nghĩa của tình yêu. bạn hiểu không?
Em gái Châu của Linh là người có tư tưởng triết học sâu sắc. Lúc đầu, cô không hiểu rõ chị mình đang nói về điều gì nhưng sau đó cô đã hiểu thêm về chuyến đi. Nhìn thấy ánh mắt vui tươi của các em, những lời nói hồn nhiên, niềm vui vỡ òa trước những chiếc áo mới, giấy mới, bút mới, sách mới, khi em rời một nơi, những ánh mắt ngây thơ dõi theo cô, Linh mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô Châu.
Nghe thấy giọng Dũng, Linh hơi giật mình:
-Sao cậu ngồi đó bối rối thế? Bạn có nhớ người yêu của bạn không?
Lin cảm thấy mình phải dạy cho anh chàng này một bài học. Cô bật điện thoại.
“Ngồi đây…”
Tôi thấy anh ấy ngồi khoanh chân cạnh cô ấy trên mặt đất.
“Vâng thưa ngài…”
Lâm mỉm cười. Tôi không biết điều gì ở người đàn ông này lại khiến cô ấy muốn cười. Cảm giác ân cần và vui vẻ lại trỗi dậy trong lòng cô. Linh có chút bối rối khi nhìn thấy ánh mắt của Dũng. Đôi mắt ấy bao phủ lấy cô như muốn ôm lấy mặt cô mà mỉm cười. Dường như Dung cũng bối rối:
– Đã bảo đừng cười mà. Nụ cười của cô chắc hẳn đã khiến nhiều người phải mê mẩn phải không?
Mỹ Linh cười nhẹ:
– Linh vừa nghe bạn nói thế.
Đặng đã nắm lấy cơ hội vàng này:
—Vậy tôi là người đầu tiên rung động trước nụ cười của Linh?
Mei Ling thầm nghĩ, tên này tấn công cô nhanh quá. Cô ấy nói:
– Trả lời câu hỏi của Linh thì bạn sẽ hiểu. Cho dù bạn đến từ đâu, bạn chắc chắn không phải là người bản xứ. Bạn đang làm gì trong nhóm này? Tại sao tôi không thể luôn nhìn thấy bạn?
Đồng khẽ mỉm cười:
“Cô Mei Ling, cô hỏi từ từ nhé. Tôi là em gái của Hiền. Tôi từ nước ngoài về được mấy hôm, theo cô Hiền đi làm từ thiện.
Giọng Lâm Hách vui vẻ hét lên:
“Ồ, thật sao? Sao trông bạn giống Lin thế? Bạn đến từ nước nào vậy?
Giọng Đông rất bình tĩnh:
“Tôi đang ở Hoa Kỳ, Atlanta, Georgia. Lin đến từ đâu?
Lâm Hách cười vui vẻ nói:
“Tôi ở Virginia. Không xa anh lắm.
Đặng giơ tay:
“Rất vui được gặp Lin.”
Lin bắt tay Đặng. Bàn tay ấm áp của Dũng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Linh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Có điều gì đó khiến Linh cảm thấy rất gần gũi với người đàn ông này. Đó là lần đầu tiên Mei Ling gặp Đặng. …Bạn đang đọc truyện sex trên website: https://truyensexnunglon.com
Đến lúc đó, Linh vẫn băn khoăn không biết là số phận hay định mệnh đã đẩy cô vào vòng tay của Dũng. Bởi chỉ một năm sau, cô và Dũng ngồi trên sân thượng khách sạn New World ở Sài Gòn như một đôi tình nhân thân thiết. Thời tiết Sài Gòn đêm đó mát mẻ, ôn hòa. Cô ấy đã uống quá nhiều rượu vang đỏ với Dung. Khuôn mặt cô hồng hào, đôi mắt lấp lánh và hơi thở gấp gáp.
Sau đó cô nghe Dung hỏi:
“Bạn ổn chứ? Cẩn thận say rượu nhé.
Merling mỉm cười vui vẻ.
“Nếu say thì cứ vào khách sạn với tôi mà ngủ. Cậu không sợ à?”
Đồng khẽ mỉm cười:
“Anh không sợ, nhưng anh không muốn Châu mắng em và anh nữa”.
Lâm Hách lại cười:
“Trời ạ. Anh ơi, em năm nay đã ba mươi rồi, anh không còn cư xử như trẻ con nữa…”
Cuối bữa tối, Linh thì thầm vào tai Dung:
“Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Đông nắm tay cô, hào hứng nói:
“Ừ, để tôi ‘đặt’ một phòng nhé.”
Cánh cửa vừa đóng lại, Dũng ôm Linh vào lòng. Anh hôn môi cô say đắm. Môi anh chạm vào môi Lâm, ấm áp và ngọt ngào. Chiếc lưỡi của Shit nhẹ nhàng trượt vào và quấn lấy lưỡi cô gái. Mùi rượu vẫn còn đọng lại giữa môi họ. Họ hôn nhau rất lâu trước khi buông ra. Dũng cúi xuống, bất ngờ ôm Linh vào lòng. Cô vòng tay qua cổ anh thì thầm:
“Tôi muốn đi tắm, trời nóng quá…”
Du Ân vội vàng nói:
“Ta giúp ngươi tắm.”
Mỹ Linh cười lớn:
“Người này thật thông minh…”
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.