Tuấn là nhân vật chính của câu chuyện này, năm nay anh mới bước sang tuổi 30, còn vợ anh là Nguyệt năm nay 25 tuổi. Cả hai cùng thuê nhà ở quận 12. Nguyệt là công nhân xưởng may, công việc hiện tại ổn định. Về phần Tuấn, anh là người có tính cách rất bất ổn, đã làm nhiều công việc khác nhau nhưng vẫn không đạt được kết quả gì. Đôi khi tôi làm công nhân xây dựng, đôi khi tôi làm phu khuân vác, đôi khi tôi làm tài xế xe ôm. Hai vợ chồng có một đứa con bốn tuổi, để kiếm sống ở miền Nam, họ phải gửi cháu cho bà ngoại ở ngoài Bắc chăm sóc. Một năm qua, tình hình cũng không được cải thiện nhiều, do Tuấn vẫn thất nghiệp và thỉnh thoảng tham gia các bữa tiệc nhậu trong ký túc xá nên thường xuyên say khướt.
Bỗng một ngày, Tuân nhận được cuộc gọi từ một người đồng hương giới thiệu nghề của Tuân, anh rất vui vì mong tìm được việc làm giúp vợ, đồng thời tránh uống rượu là điều không tốt. Tuấn cũng cảm thấy xấu hổ vì vợ. Ngày mai Duẩn sẽ đến điểm tập trung gặp gỡ đồng bào và giới thiệu công việc mình sẽ làm.
Tuấn hơi bất ngờ vì buổi hẹn hò diễn ra tại căng tin của một bệnh viện lớn ở thành phố.
– Tôi nói cho bạn biết, bạn là người rất may mắn khi gặp được gia đình này. Bạn thật thông minh, chịu khó làm theo hướng dẫn và giúp đỡ họ hết lòng!
– Vâng, tôi hứa, tôi đánh giá cao việc bạn làm điều này cho tôi và tôi sẽ không quên lòng biết ơn của bạn.
Khoảng mười lăm phút sau, có một người phụ nữ mặc trang phục công sở tiến tới bắt tay đồng hương:
– Chào anh Sáng, đây có phải là người tôi cần anh giới thiệu không?
– Vâng, xin chào, người này tên là Tuấn…
– Vâng, chào anh Duẩn, tôi là anh Hằng, tôi biết anh Sáng, sáng nay tôi đến gặp anh để nhờ anh giúp đỡ.
– Vâng, cảm ơn, tôi đã nghe anh Sáng trao đổi ngắn gọn.
Sau khi gọi đồ uống, cô bắt đầu câu chuyện về điều mà cô đã chờ đợi bao ngày nay.
– Được rồi, chúng ta bắt tay vào làm việc thôi! Này anh Sáng, nếu anh đồng ý thì tôi có thể trả cho anh Tuấn 3 triệu một tháng được không? Thế thì tôi sẽ chỉ dẫn ngay cho Tuấn, rồi xin phép anh về cơ quan, hôm nay tôi bận công việc lắm.
Sang lên tiếng trước:
——Bạn thấy đấy, tôi thấy anh chàng này là một người rất chăm chỉ, bạn thấy đấy, tôi đã cho anh ta thêm một ít tiền tiêu vặt, vợ con anh ta cũng hoàn cảnh khó khăn!
– Để anh kể cho em nghe tin này, rồi anh sẽ đưa thêm 1 triệu nữa cho chú Tuấn (anh biết Tuấn nhỏ hơn em nhiều) để giúp đỡ vợ con anh ấy, được không?
Nghe xong tin vui thầm, vì không biết công việc này sẽ như thế nào nhưng mức lương này bây giờ anh không bao giờ có thể mơ tới. Anh chỉ muốn tìm một công việc, trong lòng thầm cảm thấy người phụ nữ này rất dễ gần và dễ mến.
Thực tế, theo thỏa thuận với Sang, tháng đầu tiên anh chỉ nhận được khoảng 3 triệu, những tháng tiếp theo anh chàng này làm điều dưỡng ở bệnh viện này cũng được một thời gian dài. thời gian dài. Trong bệnh viện ai cũng biết tên anh, nhất là những gia đình cô đơn không có người chăm sóc bệnh nhân, chỉ cần đến gặp anh sẽ có người chăm sóc bạn ngay với giá thỏa thuận.
Sau đó, ông Duẩn và bà Hằng lao lên tầng 4 của bệnh viện, nơi chăm sóc những bệnh nhân nguy kịch, mất khả năng đi lại. Mọi việc từ thay quần áo đến dọn dẹp, lấy thuốc,… đều cần sự giúp đỡ của người thân… Vì bệnh viện chỉ dành cho nhân viên nên không ồn ào, phức tạp như những bệnh viện khác mà anh Tuấn biết.
Khi bước vào thang máy chỉ có hai người, Tuấn vô tình ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền của chị Hằng, điều này khiến Tuấn có chút đồng cảm với người phụ nữ anh mới gặp lần đầu, thấy cô có vẻ lầm lì, anh nói:
– Trông bạn trẻ, khỏe mạnh và nhanh nhẹn, tôi mong bạn làm điều tốt cho anh ấy.
– Ồ, anh khen em nhiều quá, có gì cứ nói với em nhé, em sẽ cố gắng hết sức.
–Tôi cũng rất vui khi bạn nói rằng dạo này không có ai chăm sóc người già, thực sự là khó khăn quá… Tôi…
Lúc này, sau khi đến tầng 4 các bệnh nhân nguy kịch, bà Hằng đưa Atuan vào phòng chăm sóc đặc biệt. Đây là khu vực được thiết kế đặc biệt để phục vụ các bệnh nhân cấp cao. Có khoảng chục phòng điều dưỡng loại này. .
Vừa bước vào phòng, cô gặp ngay y tá đang truyền thuốc cho ông lão, liền bắt chuyện:
– Xin chào, hôm nay tôi có người ở lại chăm sóc anh ấy. Người đàn ông này tên là Tuân. Nếu tôi có thể giúp gì cho bạn thì anh Tuấn mới ở đây.
– Ồ, không sao đâu, tôi sẽ giúp bạn bất cứ điều gì.
Tuấn cũng lịch sự chào cô y tá:
– Có chỗ nào chưa hiểu xin giúp mình nhé!
– Không sao đâu, dễ thôi. Nếu có gì không hiểu hãy nói với tôi. Tôi sẵn sàng hỗ trợ.
Tuấn nhìn cô y tá, tuy cô không già, cũng không xinh nhưng trông cô vẫn rất ưa nhìn. Đây là lần đầu tiên Tuấn bước vào nơi này và hơi lạnh vì trong phòng luôn bật điều hòa. Lần đầu tiên cô hiểu ý Tuấn và nói:
– Có thể bạn mới tới đây, chưa quen nên phải mặc áo khoác khi đến đây. Nếu bạn chưa có thì tối nay tôi sẽ lấy từ chồng tôi và đưa cho bạn. Con cũng cần phải giữ sức khỏe để chăm sóc ông nội nhé!
Cô nhìn Tuấn mỉm cười, âm thanh cuối câu tựa như sự quan tâm của người chị dành cho anh trai, khiến cô cảm thấy vui mừng trong lòng. Tuấn thầm nghĩ mình đã gặp được người tốt.
Đứng đó nhìn y tá truyền thuốc cho bệnh nhân, Atuan lúc này mới thấy ông lão đã rất hốc hác và gầy gò, chắc hẳn ông đã nằm ở đây rất lâu. Vẫn còn sót lại vài sợi tóc, râu đã bạc chưa đều, mắt lờ đờ, miệng há hốc, đặc biệt là mũi vẫn thở oxy. Kể từ hôm nay, Tuấn sẽ là người gần gũi và chăm sóc anh nhất.
Công việc pha thuốc cho ông lão đã xong, y tá đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cô Hằng và Atuan. Cô nhanh chóng giải thích một số chuyện nhỏ cho Atuan rồi mới đến phần chính là dọn dẹp đồ cũ. người đàn ông. Vì ông lão không còn hiểu biết gì sau cơn đột quỵ và chỉ có thể sống thực vật nên chế độ ăn uống và vệ sinh của ông không thể kiểm soát được. Ở phần này, cô đã hướng dẫn rất chi tiết cho Tuấn, nhìn chăm chú vào việc cô đang làm. Mùi nước hoa bên cạnh người phụ nữ trung niên đã thu hút tâm hồn của Tuần. Anh đứng rất gần cô và muốn nhìn xem. cô ấy chỉ đạo. Mông săn chắc trong bộ váy đen. Tuấn tỏ ra bối rối, lỡ như vợ anh có thể như thế này thì sao?
Thỉnh thoảng Tuấn lại nâng người lên nhìn cô, ngực của Tuần chạm vào vai cô, điều này khiến Tuấn có chút hứng thú với người phụ nữ quý phái này. Tiếp đến là phần tế nhị nhất, lau chùi bộ phận sinh dục của anh khi anh còn ướt. Cô vừa làm vừa hướng dẫn:
– Khi thực hiện phần này bạn hãy cẩn thận, kỹ lưỡng và giữ sạch sẽ để tránh nấm mốc, nấm mốc gây loét sẽ càng đau hơn nhé!
Vừa nói, cô vừa dùng tay kéo quần của ông già xuống, dương vật khập khiễng trông đáng thương như của bệnh nhân, nhưng A Tuân nhìn thấy nó khá dài, thầm nghĩ chắc hẳn lúc còn trẻ mình đã làm sai điều gì. . một vài.
Trở về thực tại, Tuân thấy mình không hề ngượng ngùng chút nào, cô cầm lấy con cặc của bố, dùng chiếc khăn ướt nóng vuốt ve rồi lau xuống những quả bóng lủng lẳng sâu bên dưới. Tuấn nhìn người phụ nữ có chút ngượng ngùng, nghĩ có thể là của bố cô nên cũng quen dần và cũng không nghĩ nhiều. Đột nhiên, cô nhìn Tuấn, mỉm cười và nói:
—Bạn thấy đấy, bạn sẽ quen với nó sau khi làm việc chăm chỉ. Đó là của bố tôi nên tôi dễ dàng làm được, nhưng nếu là của người khác… thì tôi chết mất…
Đoàn An ngượng ngùng cười:
– nhưng tôi thấy bạn rất tự nhiên về điều đó!
– Bây giờ tôi già rồi nên tôi lạnh lắm! Chuyện này quá bình thường đối với tôi…
– Ừ, tôi tưởng bạn… bạn có sợ điều này không?
– Ôi, ở tuổi này thì sợ gì? Tôi có hai lửa (hai chồng), tôi già rồi, còn gì để mất nữa mà chú tôi nói tôi sợ.
Khi nghe tin Hằng mới gặp lần đầu, anh ta đã dám tỏ tình, điều này giống như bật đèn xanh cho Tuân, khiến Tuân càng hưng phấn hơn, cặc của Tuân đã cương cứng ở bên dưới. Lúc này, Tuấn bạo dạn hơn:
——Ồ, anh nói thế này, nhưng tôi còn chưa có vợ!
–Sao lại không thể chứ?
– Ờ, khó nói lắm chị ạ!
Tuấn ngượng ngùng vì mới là ngày đầu tiên và nếu anh nhắc nhở cô hiểu, nếu không có thể bị mất việc, nhưng chị Hằng không dừng lại vì tò mò:
– Dù sao đi nữa, nếu tôi có thể giúp được gì cho bạn, xin vui lòng cho tôi biết, cứ thoải mái nói với tôi. Không ai biết tại sao bạn lại nhút nhát.
–Được rồi, khi có cơ hội tiếp theo tôi sẽ biết. Về nhà đi làm ngay nhé chị! Bạn về nhà.
– Không sao đâu, tôi là sếp, tôi có thể đi làm bất cứ lúc nào tôi muốn, chỉ cần nói với tôi.
Thấy cô cởi mở, cô thấy tự tin hơn:
– Tiếc thay, vợ chồng tôi về đây hơn một năm, các con được ông bà nội chăm sóc, còn vợ tôi làm công nhân may ca, lương không bao nhiêu. Như bạn có thể thấy, tôi thất nghiệp, tôi có chút sức khỏe và có thể làm công việc bốc vác hoặc công nhân xây dựng vào ban ngày, nhưng không thường xuyên. Bạn bè thừa nhận chị gái tôi hay mua đồ uống cho tôi, tôi hơi hư hỏng nên vợ cứ cằn nhằn mãi. Gần đây, anh ấy đi làm về rất muộn, nói là do làm thêm giờ. Lúc đó tôi hơi say và muốn đến gần vợ nhưng cô ấy không chịu cho tôi đến gần, nói rằng cô ấy đi làm về mệt và cần nghỉ ngơi trước khi có sức làm việc. . Tôi thực sự xấu hổ khi tâm sự với bạn vì bạn giống như chị gái tôi và tôi tin những gì bạn nói.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.