Chương 1
Trời đổ mưa vào lúc đêm khuya. Một người đàn ông đang đi trên con đường quê lầy lội, mặc chiếc áo mưa mỏng và rách rưới, một tay bế em bé, tay kia dùng chiếc nón lá cũ kỹ để che mưa cho em bé.
Đứa trẻ sơ sinh môi tái nhợt vì lạnh, mắt nhắm chặt nhưng không ngủ mà thay vào đó là vì đói, khóc mệt mỏi và không thể mở mắt.
Ngôi làng rất nghèo Khi một người đàn ông bước vào và gõ cửa một ngôi nhà nhỏ, anh ta nghe thấy tiếng chó sủa.
Người mở cửa là một bà lão, vừa nhìn thấy người đàn ông đang bế đứa trẻ, liền hỏi: “Pfft! Trời mưa to quá, con mang Liên đi đâu vậy?”
Người đàn ông tên Phúc hỏi: “Cô Tú, cô có thấy vợ con không? Ngay cả đứa bé cũng khát nước từ trưa, mẹ nó vẫn chưa về.”
Bà Đồ Tể nhìn cô bé xinh đẹp giờ đã xanh xao vì lạnh và đói, liền bế cô bé vào nhà cho mát rồi nói: “Buổi chiều, Đồ Tể đi ngang qua nhà ông Đông, thấy có rất nhiều người đang uống rượu. đang hát. Vợ anh cũng ở đó. Anh đi bảo cô ấy về nhà và để lại cho Tú. Nếu cô ấy bị mắc mưa thì đó là lỗi của cô ấy.
Đứa bé khát nước nằm trên ngực bà Tư, nó tưởng đó là vú mẹ nên liền quay mặt lại mút. Biết con đói, Phú liền cảm ơn bà Tư và đi tìm vợ.
Bà Tư bế Liên vào nhà nhìn đứa bé đói khát mà thấy thương nhưng nhà không có sữa cho con ăn, bà tức giận nói với chồng đang nằm trên giường nghe đài: “Tiếc quá, anh Phú ơi. là trẻ mồ côi, lúc nhỏ hắn cho rằng lấy được vợ đẹp là điều may mắn, nhưng có ai lại nghĩ tới việc cưới phải một người vợ xấu tính?
Ông Tú lắc đầu ngán ngẩm: “Nên người ta nói nghèo thì không tìm được vợ đẹp. Đủ ăn là một chuyện, nhưng được nhiều đàn ông để ý lại là chuyện khác”.
Mẹ Tú thở dài: “Tệ nhất là con. Bố không có tiền mua sữa bột, mẹ chơi suốt ngày, để con đói”.
Có chút ấm áp, sắc mặt Tiểu Liên lại hồng hồng, bà Tú vuốt má cô nói: “Con bé rất giống mẹ, lớn lên con phải ngoan, đừng giống mẹ… “
Phú tiếp tục đi dưới mưa, vì áo mưa dính quá nhiều nước mắt, người Phú tê dại, răng run run nhưng anh phải tìm vợ cho con ăn.
Đường quê vắng tanh, nhiều ruộng vườn nên đi trăm mét chỉ có một hai ngôi nhà. Phó đi bộ hơn một cây số mới đến trước cửa nhà ông Đặng.
Ông Đông năm nay đã hơn 50 tuổi, ở Mỹ đã nhiều năm, mới về quê được nửa năm. Ông thường xuyên tổ chức tiệc tùng, nhậu nhẹt và ca hát.
Vì dự định ở lại tạm thời rồi trở về Mỹ nên tạm thời anh Đông sống một mình trong căn nhà gỗ. Nhà không có chó nên anh Dũng không biết lúc Phú đến dưới trời mưa.
Sân trước ngổn ngang những lon bia vặn vẹo, chứng tỏ bữa tiệc đã giải tán từ lâu. Cửa nhà ông Đông đóng kín, đèn đã tắt. Chỉ có ánh đèn ngủ mờ nhạt từ cửa sổ cạnh nhà chiếu vào.
Fu lo lắng bước qua sân và đến bên hông nhà, nơi ánh đèn đêm nhấp nháy ngoài cửa sổ.
Gần đến nhà, Phú đang định gọi điện cho anh Dũng để hỏi thăm thì chợt nghe thấy một người phụ nữ cười khúc khích, nghe rất giống tiếng cười của vợ Phú.
Cửa sổ có rèm che, nhưng vì căn phòng vách gỗ là công trình tạm bợ nên giữa các bức tường có nhiều khoảng trống. Phú lập tức nhìn ra từ khe hở.
Cảnh tượng trong phòng khiến Phú choáng váng. Trong đêm, một người phụ nữ khỏa thân nằm trên sàn, mông nâng lên, vết nứt đỏ dưới mông sưng tấy, rỉ ra chất lỏng màu trắng đục.
Ông Đặng cũng trần truồng, ngồi dang rộng hai chân ở mép giường, một tay đưa xuống nhéo ngực cô gái, tay kia túm lấy mái tóc đen của cô, đẩy đầu cô vào giữa hai chân mình.
Mông người phụ nữ hướng về phía Phú nên anh không nhìn rõ mặt, nhưng cả xã không có ai ngoại trừ vợ Phú có làn da trắng và dáng người quyến rũ như vậy.
Tim như muốn vỡ tung trong lồng ngực nhưng Phú đành phải tự lừa dối mình rằng cô gái đó là gái mại dâm cao cấp do ông Dũng triệu tập. Một người đàn ông đáng tuổi cha cô đang ngoại tình.
Phú không nhìn rõ mặt cô gái nhưng qua tiếng mút, Phú biết cô gái đang mút dương vật anh Dũng một cách nhiệt tình. Điều này càng khiến Phú tin chắc đây không phải vợ anh vì vợ anh thích sạch sẽ và không bao giờ cho anh bú.
Ông Deng hài lòng đến mức ngả người ra giường và kéo cô gái nằm sấp, âm đạo ố vàng của cô áp vào phần da thịt khô héo của ông.
Cô gái nằm trên người anh Dũng, áp mặt vào ngực anh, nụ cười mãn nguyện hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Phú.
Tiếng hét của Phú xé nát màn đêm khi một tia sét dữ dội xé ngang bầu trời.
Mười tám năm sau…
Những tia nắng dịu dàng của bình minh chiếu xuống từ cuối chân trời, bao phủ cánh đồng rộng lớn vô tận. Giữa cánh đồng có một ao sen lớn, một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt giữa những lá sen xanh còn đọng sương. Một thiếu nữ mặc áo Bayao ngồi trên thuyền vừa chèo vừa ngân nga những làn điệu dân ca với giọng hát trong trẻo, ngọt ngào. Thỉnh thoảng cô đưa tay hái một bông sen trắng hồng còn tươi.
Dù ăn mặc rách rưới, nước da trắng, tóc đen, mắt tròn, môi đỏ nhưng trông cô vẫn đặc biệt bắt mắt so với những bông sen lộng lẫy trong đầm.
Một người đàn ông đứng bên ao, lơ đãng nhìn một thiếu nữ xinh đẹp.
Người đó giàu có. Nhìn cô bé với nụ cười rạng rỡ trong nắng sớm, Phú cảm thấy trong lòng cô bé đói khát sinh ra 18 năm trước nay đã lớn, còn xinh đẹp hơn cả người mẹ đã bỏ rơi hai cha con.
Thấy con gái đang tập trung hái hoa sen, ông Fu hét lên: “Lian! Vào ăn sáng rồi đi học, nếu không sẽ muộn.”
Liên từ giữa ao quay người lại, cười rạng rỡ với bố rồi đáp: “Ừ, hôm nay có nhiều hoa sen quá. Bố ơi, để con hái thêm một ít nhé.”
Sau đó Liên chèo thuyền, trên thuyền có một bó hoa sen, Liên Hoa cười nói: “Bố xem con hái được bao nhiêu.”
Phú gật đầu: “Ừ! Con để đó cho mẹ, vào nhà ăn cơm rồi thay quần áo đi học, kẻo trễ.”
“Vâng!” Liên đáp rồi bước vào căn nhà tranh cạnh ao.
Khi Phú quấn xong và buộc chiếc Lotus lên yên sau chiếc xe đạp cũ, Liên cũng bước ra ngoài. Cởi bỏ chiếc áo bố tồi tàn, thậm chí khoác lên mình chiếc áo dài trắng, giống như đóa sen rũ khỏi mặt đất mà nở rộ, trở nên rạng rỡ và rạng ngời.
Gió thổi qua, chiếc váy dài và mái tóc óng mượt đung đưa nhẹ nhàng, vén tóc ra sau tai một cách duyên dáng. Cảnh tượng đó khiến Phú choáng ngợp vì quá nhẹ nhàng và thanh thoát.
Đây không phải là lần đầu tiên Lian thấy bố nhìn cô với vẻ bối rối. Cô mỉm cười đáp lại, ngoan ngoãn chào bố rồi đạp xe đến trường.
Mỗi sáng, Lian dậy sớm hái hoa sen rồi đi học, dọc đường dừng lại ở chợ để bán.
Chuyện ngoại tình của vợ, người cùng ông Dũng nuôi con suốt 18 năm, bị phanh phui. Dù đau đớn nhưng Liên không than thở với bố rằng sự vô tội của Liên cũng là liều thuốc tốt xoa dịu nỗi đau nội tâm của Phú.
Con gái đi học đến trưa vẫn chưa về, Phú tranh thủ làm việc đồng áng về nhà nấu bữa trưa cho các con nhưng ở nhà không có gạo nên phải mua một chiếc xe máy cũ.
Phú lái xe ngang qua nhà ông Dũng rồi tăng tốc ngay.
Khi chạy ra chợ, Phú nhìn thấy Liên đang đạp xe về nhà, nhưng chạy cạnh bên cạnh là Liên và các bạn tươi cười rạng rỡ, không thấy bố ở bên đường.
Hai bạn trò chuyện thân mật trên đường đi học về, khung cảnh thật đẹp nhưng trong lòng Phú lại thấy khó chịu. Anh nhận ra cô gái vàng của mình đã bước vào tuổi dậy thì và ngày rời xa anh đang đến gần.
Lòng Phú đau nhói, viễn cảnh này khiến anh lo lắng và đau lòng. Anh lo Liên sẽ chọn nhầm người và đánh mất nụ cười rạng rỡ như đóa sen nở trong nắng sớm. Anh Phú cũng lo lắng nếu không có Liên bên cạnh, anh sẽ cô đơn như thuở mồ côi.
Trong lúc lo lắng, trong đầu Phú lại hiện lên một số ký ức. Anh nhớ lại chuyện xảy ra với Liên khi còn nhỏ và hỏi anh: “Bố ơi, bạn bè con đều nói Liên không có mẹ”.
Sau đó anh ấy trả lời: “Bố là bố và mẹ của Lian.”
Sau đó Liên lại hỏi: “Người ta còn nói bố không có vợ nên Liên là con gái và vợ của tôi!”
Phú lắc đầu: “Không, nó khác.”
Liên mở to mắt, hỏi: “Tại sao lại khác?”
Phú sờ đầu cô nói: “Lớn lên Liên sẽ biết”.
Liên gật đầu: “Như vậy khi Liên lớn lên, Liên sẽ là vợ của cha ta!”
Hay khi Liên lớn hơn, có người trêu Liên về việc lấy chồng và ngỏ lời xin Phú gả Liên cho cháu nội bà Tư. Anh liền ôm chặt Phú và nói: “Alo? Liên là vợ tôi!”
Cũng có nhiều lần anh uống rượu về nhà và nhớ vợ khiến Phú phải gọi điện cho vợ trong tình trạng say khướt, Liên ôm chặt và an ủi: “Đây là vợ anh, Liên là vợ anh… “
Thấy con gái đi càng ngày càng xa bạn nam, bản năng của ông bố Phú mách bảo ông nên quay lại và đi theo từ từ để tránh con gái bị kẻ xấu tán tỉnh.
Đi được một đoạn, bạn trai cô vẫy tay chào tạm biệt Liên.
Về đến nhà, thấy bố đi theo mình, Lian mỉm cười hỏi: “Bố đi đâu vậy?”
Ông Fu không trả lời mà nghiêm túc hỏi: “Anh chàng vừa rồi là ai?”
Lane trả lời: “Vâng, bạn của tôi.”
Phú nheo mắt: “Bạn trai?”
Nghe được câu hỏi của bố, Liên lúng túng trả lời: “Ừ…”
Cơn tức giận bùng lên trong người Phú, anh giận dữ nói: “Anh và em! Đừng lo việc học mà lo tình yêu?”
Liên mở to mắt hỏi: “Thật sao? Bố, yêu kiểu gì vậy?”
Phú trừng mắt: “Mày không có bạn trai, sao lại có bạn trai? Suốt đường đi cùng nó nói cười, đừng tưởng bố không nhìn thấy mày!”
Đôi lông mày lá liễu của Liên cau mày nhìn vào đôi mắt nai đen tròn của cô, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bố, bố có nghĩ người bạn đó là người yêu của con không?”
Phú gật đầu: “Anh thừa nhận phải không?”
Liên che miệng cười lớn: “Tôi tưởng cậu đang hỏi người bạn đó có phải là con trai không. Người bạn đó nhìn cũng giống nhưng rất nữ tính. Tôi coi cô ấy như em gái chứ không phải quan hệ.”
Phú ngơ ngác nhìn lại cách cậu bé chụm hai chân và vẫy tay khi đi xe đạp trông rất nữ tính.
Nhưng Phú vẫn không tin, hỏi: “Có thật không?”
Anh gật đầu liên tục: “Ừ!”
Thấy ánh mắt Lian chân thành, anh Fu bình tĩnh lại, ngượng ngùng quay người lại vừa bước đi vừa nói: “Hừ! Nếu lo lắng thì cứ học đi, được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của bố, Liên cười ranh mãnh trêu chọc: “Bố, bố ghen tị à?”
Ông Fu nghe vậy sửng sốt, quay lại và hét nhỏ: “Sao em lại ghen tị? Em đang nói bậy!”
Liên không còn là cô bé ngây thơ nữa, cô cười khúc khích nói tiếp: “Ba ghen tị nên mặt đỏ bừng!”
Phú giận dữ nói: “Đó là vì bố lo con yêu mà bỏ bê việc học. Sao con lại ghen tị?”
Nói xong, Phú bước vào phòng, Liên đứng đó bĩu môi một lúc mới đồng ý đi theo.
Kết thúc chương 1
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.