Sơn tôi bằng màu hoài niệm

phần 1

– Cho tôi một tô đặc biệt nhé cô!


Sau ngần ấy năm, mọi thứ vẫn không thay đổi nhiều. Vẫn còn một con đường dẫn vào chợ Nhạc Kiều, dòng người mua bán vẫn tấp nập, lũ trẻ hàng xóm nô đùa vui đùa. Tôi đang ngồi trong một quán bún nhỏ, nơi đã từng gắn liền với tuổi thơ của tôi. Đó là khi bạn chán cơm muốn ăn phở thật và phải ăn mì, đó là khi bạn không thể ăn ở nhà vì mẹ bận, đó là khi bạn đi chơi với bạn bè, đó là khi quán nhỏ này trở thành học trò của tôi Khi mới yêu, tôi có rất nhiều kỷ niệm vui buồn.

Vừa ăn, tôi vừa tận hưởng được dư vị nhưng chỉ chớp mắt, tô mì đã gần hết sạch. Những viên thịt bò hòa quyện với nước súp, hương vị thật khó tả. Tôi đã từng đến các nhà hàng Việt Nam ở nhiều bang trên nước Mỹ chỉ để nếm thử hương vị này, hương vị món ăn quê hương.

Trong lúc anh đang thưởng thức bát phở yêu thích thì ngoài cửa đột nhiên có một cô gái xuất hiện. Việc một cô gái bước vào quán mì không có gì lạ. Sở dĩ những người đàn ông trong quán bar dừng lại nhìn lại là vì cô quá nổi bật, một vẻ đẹp nổi bật và kiêu sa, toát ra một sức hút kỳ lạ. Hãy kết hợp nó với một chiếc váy bó sát màu trắng và giày cao gót để làm nổi bật thân hình ba múi hoàn hảo của bạn. Với làn da hồng hào và mái tóc dài búi cao, cô thực sự là cô gái trong mơ của mọi đàn ông.

Đọc tiếp  Nhớ bạn trong mùa dịch COVID-19 2020

Tôi tự nghĩ, có lẽ bạn là một diễn viên hoặc một người mẫu. Chẳng trách khuôn mặt đó trông quen quen, như thể trong một bộ phim tôi từng xem, mặc dù anh ta vẫn đeo kính râm trên mắt. Tôi chợt tỉnh táo lại, quay trở lại bát phở gần như nguội rồi tiếp tục ăn món ngon. Đột nhiên có tiếng ghế được kéo ra và có ai đó đang ngồi ở bàn đối diện tôi. Tôi ngước lên và thấy đó là cô ấy. Cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên vì trong nhà hàng còn rất nhiều bàn trống. Nếu bạn là người lịch sự thì ít nhất bạn nên hỏi xem bạn có thể ngồi vào bàn của tôi được không.

May mắn thay, tôi không để ý quá nhiều và tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình. Thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên và thấy cô ấy vẫn đứng đó lặng lẽ nhìn tôi. Tự nhiên cảm thấy có chút bối rối và bất an.

– Cho con ly cà phê sữa đá đi dì! ——Một giọng nói thánh thiện phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ấy, cô ấy đeo kính râm vẫy tay với người chủ cửa hàng.

Đôi mắt long lanh đó thật đẹp, trông rất quyến rũ và rất quen thuộc. Bây giờ tôi có thể tin rằng tôi đã nhìn thấy cô ấy trên TV. Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn bát mì, đặt ly rượu lên bàn, bầu không khí nghiêm túc vốn có đã thoải mái hơn. Nhưng tôi cảm thấy không thoải mái khi ngồi ăn cùng bàn với người không quen vì đôi khi tôi nhìn lên và nhìn xung quanh, cuối cùng tôi lại đối mặt với người ngồi đối diện.

Đọc tiếp  Kỳ Nghỉ Hè Thú Vị - Truyện Người Lớn Hay

Trước đây, khi chuyện này xảy ra, tôi thường ăn nhanh, trả tiền rồi bỏ đi, không thể ngồi thưởng thức món ăn và ngắm cảnh đường phố thật lâu. Nhưng hôm nay thì khác, có lẽ là ngoại lệ. Đối diện tôi là một cô gái có vẻ ngoài sắc sảo, lạnh lùng, không để ý đến ai xung quanh. Kiểu này thường được cho là thanh lịch và đúng là con người có quyền làm đẹp.

– Đây là nước của tôi. —Người chủ cửa hàng nói với cô ấy. – Cám ơn dì! —Ít nhất thì tôi cũng có chút lịch sự và ấn tượng tốt về cô ấy.

Đặt ống hút lên đôi môi nhỏ xinh tô son màu hồng của bạn và ngậm nhẹ nhàng. Đặt tay phải lên cằm, cầm kính bằng tay trái, đeo lại và đối mặt với tôi. Lúc này bàn ăn của tôi trở lại bầu không khí yên tĩnh và nghiêm túc. Đây là loại con gái gì vậy? Tôi nghĩ trong đầu họ. Dù sao thì không biết tại sao tôi lại lơ đãng như vậy mà bát bún của tôi đã nở sẵn rồi. Tôi ăn xong nhanh chóng rồi về nhà.

– Trả tiền cho con bạn! – Tôi giơ tay gọi chủ cửa hàng. –Ồ, cô ấy đã tính tiền ngay khi vừa bước vào. ——Một tiểu nha hoàn đi tới nói, xoay người rời đi. – Chị ơi, chúng ta có quen nhau không? —Tôi hỏi và nhìn lại cô ấy với vẻ mặt ngạc nhiên.

Đọc tiếp  Chạy với tình yêu, chạy với tình yêu

Cô vẫn im lặng.

–Chị ơi, cảm ơn chị! – Tôi nói lớn, vẫy tay qua lại trước cặp kính đen của mình. Có lẽ cô ấy đang ngủ. ——Ta là thủ lĩnh của ngươi, ta nhỏ tuổi hơn ngươi! —Cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu quá chua chát.

Cô lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ và một cây bút. Viết nó một lúc rồi ném nó cho tôi. Anh đứng dậy và bước nhanh ra khỏi quan tài, để lại một người đàn ông đang đứng nhìn, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nội dung của bài báo như sau. “Hãy nhắn tin cho tôi ngay khi bạn nhận được điện thoại và thẻ SIM mới!”

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận