Chương 1: “Vấn đề của bạn là gì?”
*Ngày 9 tháng 8 năm 2019 – 7:15 sáng.
-Anh Izumi, bây giờ là mấy giờ rồi? Gọi tôi như vậy mỗi ngày khiến tôi mất kiên nhẫn. – Khi tôi chuẩn bị xong thì Vy lay tôi dậy.
-À, xin lỗi vì tôi ngủ không đủ giấc.
– Nếu chơi game cả ngày, đi làm đã mệt rồi, tối nên đi ngủ sớm. Chán quá, có thể tôi lại đi làm muộn mất…
Wei tiếp tục.
-Liệu một ngày tôi thức dậy và không bao giờ gặp lại vợ mình nữa? Tôi muốn đưa Grab đi làm!
– Được rồi, đợi tôi 10 phút. Sẽ không có chuyện ùn tắc giao thông như hôm thứ Ba đâu, xin lỗi vợ nhé.
Một lần nữa, như thường lệ, cuộc hôn nhân của tôi đã “tồn tại” được 5 năm, chưa kể lần đầu chúng tôi gặp nhau cách đây 3 năm. Sau năm thứ hai, thứ ba, mọi chuyện đã thành hình… Khi mọi thứ dần dần ổn định, cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh lại.
Chung sống nhiều năm như vậy, không ai có thể giữ được ngọn lửa tình yêu vẫn cháy bỏng. Cách duy nhất để làm điều đó là để nó cháy âm ỉ và bập bùng trong không gian trách nhiệm rồi mới chịu trách nhiệm.
“Gạo, áo, cơm, tiền” – chỉ chú trọng vào những thứ này cũng đủ khiến mối quan hệ trong tình yêu ngày càng trở nên vụng về.
Tôi vẫn nhớ ngày xưa, khi tôi đôi mươi, nhà tôi… nhà anh, anh đưa tôi về, mình gặp nhau, mình bắt tay, mình chào nhau, lòng tôi rung động, lòng tôi thổn thức. Lịch sử trò chuyện vẫn còn đó, hình ảnh nụ cười hạnh phúc vẫn còn đó, nét hồng trên má vẫn còn đó, nét vô tư trên mí mắt vẫn còn đó, sức trẻ tương lai vẫn còn đó… Tuy nhiên, bây giờ là ở tương lai, chỉ để hiểu cảnh “bầu trời xanh”.
Tôi và Vy đều là nhân viên văn phòng. Cô ấy làm việc trong lĩnh vực tài chính còn tôi làm việc trong lĩnh vực bất động sản. Văn viết rất hay nhưng thực chất anh chỉ là “người môi giới” không có phương tiện. Bất kể cuộc sống như thế nào, tôi đã kết bạn được với một vài người bạn, thu thập một chút thông tin, vận chuyển một số đất đai cho họ và nhận được công việc quản lý công ty.
May mắn thay tôi có tài năng “múa môi” nên tôi vẫn giữ được tài năng của mình theo thời gian. Nhưng mọi người đều biết đây là một công ty tồi. Tại sao họ lại muốn giữ một người lâu dài để trả cho thâm niên của họ? Ngành này là vậy đó! Châu Âu thực sự “may mắn”…
Ngược lại, Vy là người phụ nữ thông minh, xinh đẹp và rất quyết đoán trong công việc. Hiện tại tôi đang là thư ký giám đốc kinh doanh của một công ty tài chính lớn, công việc của tôi rất bận rộn, chủ yếu là tiếp khách và thường về nhà muộn hơn tôi. Dù bận rộn đến thế nhưng cô vẫn giữ được vóc dáng vô cùng trẻ trung và gương mặt nổi tiếng. Đôi mắt to và sâu, lông mày đẹp như tranh vẽ, mũi cao tự nhiên, đôi môi căng mọng và chiếc cằm hình chữ V đẹp không cưỡng lại được. Vóc dáng của cô ấy không thể nghi ngờ đối với một thư ký: ngực cao và thẳng, dáng người đồng hồ cát, mông tròn và không chảy xệ, đôi chân vừa vặn với vòng 3 không cao, chỉ cao 1,59 mét. Người ta thường nói đùa rằng “Không còn nữa” “Nếu dài 1 cm thì chân tôi sẽ dài ra”. Nhưng tôi rất tự tin vào đôi chân của mình. Phải nói da tôi rất trắng, không có một sợi lông nào, mịn màng như em bé vì tôi vẫn duy trì thói quen chăm sóc da của mình. Wax, kem, bôi đều mỗi tối.
Ồ, càng mô tả về bạn, tôi càng gặp may mắn. Khi đó cô ấy chấp nhận yêu tôi, có thể vì cô ấy còn trẻ và non nớt, có thể vì tôi hoàn toàn câm lặng. Chuyện tình cảm của tôi chứng minh: “Con trai yêu bằng mắt” – “Con gái yêu bằng tai” chắc mình chẳng có gì ngoài cái lưỡi toàn nói xấu. Không tiền, không nhà, không của cải, không vinh quang, không tài sản. Các lớp học tại nhà hoàn toàn tầm thường. Bố mẹ tôi có hai căn nhà, một cho bố mẹ tôi và một cho tôi và anh trai tôi. Vợ chồng tôi chỉ có đủ tiền trang trải cuộc sống và đôi khi ngân sách eo hẹp nên chúng tôi phải tằn tiện, tằn tiện cái này cái nọ.
Đỉnh điểm là vào tháng trước khi ShMode của Vy phải lên đường vì mẹ lâm bệnh nặng và không có nhiều tiền tiết kiệm để lo. Cuộc sống vẫn tiếp diễn như vậy, đầu óc luôn trong trạng thái “suy nghĩ”. Đó là lý do tại sao cuộc hôn nhân của tôi trở nên nghiêm túc.
Khi tình yêu suy giảm thì tình dục cũng vậy. Từ không dưới hai lần một ngày, bây giờ nó đã rất mạnh, khoảng hai lần một tháng! Vy có nhu cầu tình dục rất mãnh liệt. Cô yêu cơ thể mình và luôn cần có người nâng niu. Bạn biết cách tự thỏa mãn khi không có tôi…và việc tôi có bắt được bạn cũng không thành vấn đề. Ngay cả sau khi tận mắt chứng kiến, tôi vẫn hoàn toàn tin tưởng vào cảm nhận của mình.
Gần đây, có lẽ vì cuộc hôn nhân kiệt sức nên tôi dần cảm thấy áp lực tâm lý và không thể đảm nhận vai trò trụ cột gia đình. Cô ấy không còn cảm thấy thăng hoa khi chúng tôi “đụ” nhau nữa,…Tôi cũng cảm thấy có lỗi vì biết mình không xứng đáng ngủ với cô ấy. Xin lỗi, ở bên nhau đã lâu, em nhận ra anh là người chỉ nói chứ không làm gì cả. Tối nào tôi cũng thường đi ngủ muộn hơn cô ấy, vùi đầu vào máy tính chơi “game” hoặc xem “sex”. Không biết từ khi nào tôi bắt đầu cảm thấy ngại ngùng khi quan hệ tình dục với cô ấy, tôi cảm thấy mình như một người chồng “yếu đuối”, một người đàn ông yếu đuối với hàm răng và vòng eo. Tôi biết bạn cũng cảm thấy như vậy nên việc bạn đi ngủ mà không có tôi trên giường mỗi đêm là điều bình thường. Cô ấy biết tôi xem Sex nhưng cô ấy không làm phiền hay hỏi han tôi bất cứ điều gì ngoại trừ việc tôi đang chơi game. Có lẽ đã lâu rồi, cô ấy dần mất niềm tin vào khả năng của tôi và nảy sinh cảm giác “khinh thường” ở một mức độ nào đó… Cô ấy không nói thẳng nhưng thái độ của cô ấy đã thể hiện điều đó!
*7:56 sáng.
-Còn 4 phút nữa thôi. Đi thang máy thì muộn quá. Không còn cách nào để ăn uống nữa.
-Anh xin lỗi vợ, anh đã cố gắng quá rồi…
– Đi ngủ đi, ngủ ngon nhé, cảnh này tôi chán rồi, đừng làm nữa.
-Được rồi vợ à, anh đi nhé, em sẽ vui lắm, anh yêu em…
-…
Chưa kịp nói xong, Ngụy đã quay mặt về phía tòa nhà rồi nhanh chóng rời đi. Nhìn cô ấy từ phía sau, tập trung vào cặp mông săn chắc của cô ấy khi cô ấy bước lên cầu thang, chiếc áo ngực lộ ra dưới chiếc váy mịn màng, cặc tôi đã cương cứng. Hôm nay tôi mặc một chiếc áo ba lỗ màu hồng khoét cổ sâu, đeo vòng cổ trông rất gợi cảm, áo ngực màu đen nhạt, váy đen vừa qua mông và cùng một bộ quần lót ren mà tôi đã đi giày cao gót màu kem gợi cảm. Ôi, Vee chẳng khác gì hồi còn trẻ. Tôi giật mình, nổ máy rồi phóng đi. Vì vậy, mỗi sáng khi thức dậy, tôi chiến đấu với tất cả những suy nghĩ trên cho đến khi đến trước cửa văn phòng và rồi tôi không còn nghĩ về bạn và tôi nữa.
* 11:58 tối.
~Ting! –Một giọng nói hỗn loạn vang lên.
-Hôm nay tôi đi The Garden ăn tối với Minh và toàn bộ bộ phận kinh doanh. -Minh là giám đốc kinh doanh của công ty và là sếp trực tiếp của Vy.
-Cái gì? Đột nhiên thanh lịch như vậy, bạn còn uống gì nữa?
-Ừ, để đặt ra mục tiêu mới, anh Minh muốn mời cả lớp đi ăn trưa để cổ vũ tinh thần cho mọi người.
-Anh lại đi xe buýt Mingshi à?
– Vốn dĩ tôi định đi với chị Khánh nhưng anh Minh nói dọc đường có chuyện cần bàn nên đành chịu.
– Luôn là “chịu không nổi” Có rất nhiều lý do để “chịu đựng” phải không? Tại sao việc đó quan trọng đến mức bạn không thể nói ra?
-Tôi không biết.
-Anh chưa từng thấy em đi với ai khác, vậy có vấn đề gì khi nói với Khánh là em đã đi chơi?
-Em cũng muốn đi với Minh, trời nắng quá! Bạn có câu hỏi nào không?
-…
-Được rồi tôi đi đây!
Bạn chỉ làm tôi bối rối với cảm xúc. Tôi ghen tị. Giữa tôi và Minh, chúng tôi không cần phải nói gì cũng thấy được sự khác biệt. Anh ấy rất điềm tĩnh, từ ngoại hình đến tính cách, phải nói là anh ấy rất điềm tĩnh và thành đạt. Dù chỉ là giám đốc được thuê nhưng theo Vy, không chỉ có công ty muốn anh vào làm mà nhiều nơi cũng đang tranh giành Minh về làm việc cùng anh. Ming du học ở Mỹ về, gia cảnh đông đúc, mạng lưới quan hệ rộng rãi. Điều quan trọng nhất là: Ming rất dám nghĩ dám làm và biết nắm bắt cơ hội cho mình nên thành công càng thêm thành công. Phải nói số phận đã an bài cho hai người này. Nghĩ đến tôi chỉ thấy tủi thân và tủi nhục; mình đúng là một “người chồng ẻo lả”. Chiều hôm đó, tôi không muốn ăn uống gì nên tiếp tục làm việc. Cố gắng quên đi thời gian và ngừng nghĩ về Vy.
* 18:00 chiều.
Tan làm nên nhắn tin cho Vy hỏi xem đón cô ấy thế nào… Tôi chưa kịp suy nghĩ xong thì Vy đã nhắn tin nói: “Em vẫn đang sắp xếp lịch trình ngày mai cho Minh, và gần xong rồi, cậu về trước đi.” Cậu không đợi tôi à? Tôi chỉ mong mỗi sáng đưa Vy đi làm nhưng không được đón vì cô ấy có cả nghìn việc và không biết khi nào mới có thể. đưa cô về nhà, lúc thì Minh, lúc thì Khánh, lúc thì Grab. Đối với Vy, tự do di chuyển là ưu tiên hàng đầu nên cô cảm thấy không thoải mái khi để tôi đón, cô không mong chồng mình sẽ đến như những người vợ khác. chúng lên vì cô ấy nghĩ việc đó rất khó chịu và khó chịu, không có đôi chân của riêng mình. Lần đầu tiên gặp bạn, tôi đã đưa nó cho bạn nhiều lần và yêu cầu bạn làm điều đó khi tôi đi ra ngoài. đi học hay đi làm, tôi muốn đi du lịch một mình để thuận tiện cho bản thân. Sau đó, tôi mở Facebook và kiểm tra nguồn cấp tin tức của mình cho thoải mái, dù sao tôi cũng sẽ về nhà trước;
tiêu đề:
Tôi mỉm cười vì bạn vẫn đang đợi tôi…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.