Thầy Thiệu 2014 – Mới

Tôi ôm cô ấy và nhẹ nhàng trèo lên người cô ấy cho đến khi mặt chúng tôi chỉ cách nhau 5 cm, tôi thấy cô ấy nhắm mắt lại.
Tôi hôn cô ấy một cách say đắm và tự nhiên, đưa tay vuốt ve cơ thể lạnh giá của cô ấy.
Tay tôi trượt lên sườn đồi, xoa nhẹ nhàng. Lúc này, thân hình em cong lại, cánh tay ôm chặt lấy tôi…

Tôi sinh ra ở Hà Nội, một ngôi làng dưới chân núi Ba Vì quê hương tôi rất nghèo khổ. Khi sinh ra, tôi chỉ nặng 2,3 kg, nhỏ hơn so với các bạn cùng lứa.

co_Giao_thao_2014

Hồi bố tôi còn trong quân đội, ông là lính ở Cục Hậu cần, nhiều năm ông theo đoàn xe đi đánh Mỹ rồi chở vũ khí, lương thực sang Campuchia rồi từ Sài Gòn lên Lạng Sơn-Hà Giang.
Sau này, khi tôi học xong tiểu học ở quê, bố tôi giải ngũ và chuyển vào Sài Gòn làm giáo viên một trường trung học dạy nghề.
Vì vậy, gia đình tôi chuyển đến thành phố tráng lệ này, còn tôi thực sự là một cậu bé quê lên tỉnh và nhìn thấy mọi thứ đều to lớn, lộng lẫy và vô cùng kỳ lạ và thú vị.
Đang học cấp 2 tại trường Phạm Ngọc Thạch BC (gần ngã tư Âu Cơ – Lạc Long Quân). Hai năm trôi qua nhanh chóng. Một cậu bé học lớp 6, cao 1 mét khối và nặng 30 kg. chuyện thầy giáo

Tôi tập thể dục rất chăm chỉ, mỗi buổi sáng chạy hàng chục km, một vòng từ Kong Hòa – Trường Sơn (khu Tân Sơn Nhất) rồi đến sân QK7 (sân lúc đó chưa xây như bây giờ), tôi chạy khoảng 15 km. -20 Vòng tròn và quay trở lại. Tôi có thể chạy bằng đùi nhưng tay tôi kém phát triển nên năm lớp 8, giáo viên thể dục của tôi bổ sung thêm động tác chống đẩy và nhảy dây. Mỗi sáng tôi chống đẩy 12 lần x 4 lần và nhảy dây khoảng 4-500 lần trước khi nghỉ ngơi.
Rất nhanh chóng, cháu từ một cậu bé trở thành một cậu bé (ở tiểu học, có lẽ tôi nằm trong top 1/5 học sinh nhỏ tuổi nhất trường). Cậu bé đã lớn thành một cậu bé cao 1,6 mét và nặng 50 kg.
Rồi toàn bộ cơ thể tôi phát triển theo nhịp sinh học. Đêm tôi mơ thấy cô gái ngồi cạnh mình, háng của cô ấy cũng đầy phân và mọc lên mỗi ngày.
Lần đầu tiên tôi bối rối là vào học kỳ hai năm lớp 8, khi giáo viên dạy toán của tôi báo ốm (lúc đó ông chắc đã gần 60 tuổi). Một giáo viên mới vừa tốt nghiệp ra trường đã thế chỗ.
Ngày đầu tiên cô bước vào, điều kỳ lạ là cô không cao nhưng chiếc áo dài màu xanh lá cây thanh mảnh lại khoe trọn đường cong. Mắt tôi dán chặt vào bộ ngực lấp lánh chỉ bị che đi một nửa bởi chiếc áo quây trẻ con đó, và bộ ngực của cô ấy giống hệt ngực của Jennifer Fan bây giờ các bạn ạ. Nó có màu hồng, nhưng chiếc áo cô đang mặc chỉ che được một chút đầu ngực và chiếc áo ngực đó lại không có dây đai.
Khi bạn viết lên bảng đen! Cặp mông tròn trịa của cô ấy cứ rung lên khiến tôi và bạn trai phải nuốt nước bọt (sau này trong buổi họp lớp, các bạn nam đều nhắc đến cô Hoa và thừa nhận muốn nuốt nước bọt).
Một buổi chiều, khi tôi đang đi học về thì chợt trời đổ mưa to, giống như ở Sài Gòn vào mùa khô.
Đột nhiên, cô Hoa, giáo viên dạy toán đứng cạnh tôi dừng xe, định lái xe lên vỉa hè trú ẩn nhưng vỉa hè đã đông nghẹt người.
Tôi nhanh chóng lấy trong ba lô ra một chiếc áo mưa và đưa cho cô ấy.
– Xin chào! (Hãy chào cô giáo khi bạn nhìn thấy cô ấy), bây giờ tôi đang cầm áo mưa cho bạn.
Tôi nói nhanh.
– Và bạn?
Cô trả lời cầm áo mưa.
– dừng lại! Hôm nay tôi đi tắm cho mát.
Rồi tôi đạp xe nhanh nhất có thể và khi về đến nhà, chữ viết mờ đi và các trang giấy dính vào nhau…thật đau đớn.
Thứ Hai tuần sau, trong giờ học toán, cô viết một bài toán rất khó lên bảng. Cả lớp cố gắng giải nhưng 2-3 học sinh giỏi nhất lớp vẫn trượt. Cô ấy nói: Nếu bạn giải được bài toán này, tôi sẽ cho bạn 10 điểm.
Tôi giơ tay và giải quyết vấn đề một cách trôi chảy. Cô ấy chỉ cho tôi điểm 9 và nói, bạn hiểu không?
– Đúng! (Giọng và ngôn ngữ Bắc Kỳ mạnh mẽ của tôi vẫn còn vang vọng cho đến ngày nay).
Ngay khi chuông vào học vang lên, tôi bình tĩnh ngồi xuống và hoàn thành hai bài tập trong lớp. Tôi có thói quen làm bài tập ở lớp nên thường là học sinh cuối cùng ra về. Vừa bước xuống cầu thang, tôi đã gặp cô Hoa đang cố gắng đưa ChaLy ra khỏi đống ô tô có lớp AV buổi tối chặn lối vào.
– Để tôi đưa cô ra ngoài.
Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc xe đạp của cô ấy ra, nhưng tất nhiên chiếc xe đạp của tôi ở trong góc đã giữ nó lại nên tôi không thể với tới được.
– à! Này, tôi quên mang theo áo mưa, ngày hôm sau tôi sẽ trả lại cho bạn.
– Đúng! Và nhà bạn có xa không? Tôi hỏi.
– Cô ấy ở với Tấn Ký – Tấn Quý.
– Thế là cậu đi tận Âu Cơ à? tôi hỏi
– Ừ, nhà cậu ở đâu? cô ấy hỏi
– Nhà tôi ở Ba Qoeo, cùng đường với nhà bạn..
Cô ấy khởi động xe đạp và lên xe, tôi đi theo cô ấy trên chiếc xe đạp thể thao và hỏi một số câu hỏi ngẫu nhiên.
Khi đến gần khu vực mèo bawu, tôi không hiểu tại sao lại bạo lực đến vậy?
– Bạn có thích trà không? Tôi sẽ đãi bạn bữa tối.
– Đúng! Được rồi, để tôi trả tiền cho bạn.
Thế là tôi và dì ra Bàu Cát uống trà. Hỏi lại tôi mới biết cô ấy quê ở Quảng Nam và vừa mới thực tập xong.
Đáng lẽ không có gì nghiêm trọng nhưng sau khi ăn xong cô ấy đột nhiên nói: Có lẽ tôi nên qua nhà anh lấy áo mưa.
– Đúng!
– Sau khi đến đường TKTQ, rẽ trái và đi vào một con hẻm Sau 4-5 lượt, bạn sẽ tìm thấy ngôi nhà cô thuê. Một cầu thang sắt nhỏ dẫn đến dãy 4 phòng. Cô ấy đang ở phòng đầu tiên.
Phòng của cô rất đơn giản, trên tường chỉ có một tấm nệm 1,2×1,8m, bên trong là một phòng tắm tưởng chừng nhỏ bé, chỉ 1,5x1m. Một bếp dầu, một chiếc bàn và một tủ quần áo bằng vải nhựa.
– Cậu đến đây lâu chưa? Tôi hỏi lại.
– Cô ấy đang học năm thứ 5 ở đây kể từ khi mới vào SG học.
Có lẽ, nếu không có cơ hội này thì đây sẽ là lần đầu tiên, sau này sẽ có rất ít cơ hội đến đây lần nữa.
Nhưng tôi hỏi lại.
– Ngoài thời gian giảng dạy, bạn có thường xuyên đi chơi hoặc tham gia các hoạt động giải trí khác không?
– Vừa đọc truyện vừa nghe nhạc.
Hiện tại tôi đang tập trung vào chú mèo con dưới gầm bàn và một số cuốn truyện mà tôi có thể đã thuê.
– Cậu có nghe băng không? Nghe CD sẽ hay hơn. Tôi hỏi một cách thô lỗ.
Vào thời điểm đó, một chiếc đầu đĩa CD có giá một hoặc hai miếng vàng. Làm sao cô có thể mua được nó là một câu hỏi ngu ngốc.
– Tôi chưa từng nghe đến CD này bao giờ, nhưng tôi nghe nói nó đắt tiền.
Tôi uống nước và chào tạm biệt cô ấy.
Bài học 2:
Vài ngày sau, trên đường đi học về, tôi thấy cô ấy đang lái chiếc Charlie màu vàng cũ kỹ của mình trên phố.
– Xe của bạn bị sao vậy?
– bạn không biết! Mới đổ đầy hôm qua.

Đọc tiếp  Khế ước nô lệ - Phần 1

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận