Thể hiện tình yêu mong manh với người khuyết tật

Tôi dần dần phát hiện ra anh chưa thực sự quên được tình cũ nên tình cảm anh dành cho tôi cũng không nhiều như anh nghĩ. Hơn nữa, nếu lựa chọn ở bên anh đến hết cuộc đời, tôi sẽ phải vui vẻ chấp nhận những lời bàn tán, ánh mắt liếc nhìn từ người thân, hàng xóm.

Tôi 24 tuổi còn anh 34 tuổi, hai người thuộc hai thế hệ khác nhau. Tôi đã yêu anh, mặc dù anh bị tật ở chân và đi lại khó khăn, và tất nhiên là ngoại hình của anh, khi anh bước đi, có rất nhiều người nhìn anh, rồi nhìn tôi và hỏi: tại sao anh phải chấp nhận em? Cơ hội tốt? Hoặc bạn dự định sẽ sống như thế nào trong tương lai? Liệu điều đó có đau đớn và bạn có hối hận không?

Ông sinh ra trong một gia đình có truyền thống cách mạng, bố mẹ đều là giáo viên. Khi cậu được một tuổi, một căn bệnh hiểm nghèo đã khiến một chân của cậu bị teo lại. Từ đó, anh lớn lên trong sự chăm sóc đặc biệt của gia đình và bạn bè. Dù sức khỏe và ngoại hình không hoàn hảo như người khác nhưng ông trời đã ban cho ông trí thông minh phi thường. Mỗi khi nhắc đến ông, người ta thường gọi đùa ông là: “Thư viện sống”. Dường như anh biết mình không may mắn như người khác nên khi làm bất cứ việc gì anh cũng sẽ nỗ lực hết mình để kết quả không bao giờ khiến ai thất vọng. Tốt nghiệp Đại học Bách khoa, thành tích này là điều mà ít sinh viên khóa 1979 ở vùng nông thôn nghèo Bắc Giang có được. Anh là niềm tự hào của gia đình và là hình mẫu cho những đứa trẻ quê nơi anh lớn lên.

Về phần tôi, tôi không phải là mẫu con gái mà người ta nói là “xinh đẹp, dáng chuẩn”. Nói chung là dáng người tôi nhỏ nhắn, xinh xắn và dễ thương. Năm 24 tuổi, tôi nhận bằng Cử nhân Luật nhưng ngay từ năm đầu đại học tôi đã tự lập và được đánh giá là sinh viên xuất sắc. Nhìn chung, tôi có nhiều cơ hội để yêu và lấy được một người chồng khỏe mạnh, tài giỏi.

Đọc tiếp  Thừa nhận tôi vô dụng

Thể hiện tình yêu mong manh với người khuyết tật

Trước khi yêu anh ấy, tôi vừa chia tay mối tình đầu, một mối quan hệ mà tôi thậm chí còn không biết đến khái niệm “tình yêu” cho đến năm 23 tuổi. Suy cho cùng, mối tình đầu quả thực không dễ gì quên được. Tôi đã nghĩ rằng hai mươi năm kiên nhẫn chờ đợi sẽ giúp tôi tìm được anh ấy, và người đàn ông mà tôi tưởng là chồng tôi. Tuy nhiên, đối với một cô gái non nớt và ngốc nghếch như tôi thì “đời không như mơ, nên đời thường giết chết ước mơ”.

Có người đã từng nói với tôi rằng: Đàn ông chỉ nhớ những người khiến họ khóc, còn phụ nữ lại nhớ những người khiến họ cười nhất. Anh ấy cũng không ngoại lệ, anh ấy là người đàn ông đầu tiên khiến tôi cười. Khi ở bên anh, tôi vui vẻ, hạnh phúc như một đứa trẻ, nhưng không ngờ tình yêu ấy lại vụt tắt nhanh đến vậy. Ngày biết anh đã thay đổi, tôi đã chủ động từ bỏ, dù lòng tôi rất đau. Tôi rất hối hận khi rời xa bạn.

Anh ấy – mối tình đầu của tôi – có thể nói là người đàn ông lý tưởng mà tôi hằng mong đợi. Ông là một người đàn ông khỏe mạnh, mặc dù không đẹp trai lắm. Anh ấy vui tính, hiểu biết và có kỹ năng thuyết trình tuyệt vời. Trong tình yêu, anh nhẹ nhàng, ân cần khiến tôi có cảm giác an toàn. Tôi thích thể thao và tôi cũng thích những người đàn ông biết tập thể dục. Anh không chỉ biết chơi bóng đá mà còn rất giỏi một số môn thể thao, chẳng hạn như bóng đá… Tôi vẫn nhớ ngồi trong bếp và nhiệt tình xem anh nấu những món mới học được trên Google, và yêu những buổi chiều cuối đông cùng anh. anh Cảm giác cùng nhau đi dạo bên hồ. Anh ấy chính là Bầu trời mà tôi đã tạo ra trong tâm trí mình, điều mà mọi người thường gọi đơn giản: mẫu đàn ông để kết hôn.

Đọc tiếp  Hãy tin tôi, tôi có phải là một người chồng tồi không?

So với mối tình đầu, bây giờ tôi cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Gặp anh trên mạng xã hội, trò chuyện với anh hàng đêm khiến tôi và anh dần hiểu và thông cảm hơn. Quan điểm ban đầu là bạn bè nên dễ dàng chia sẻ và rút ngắn khoảng cách tình yêu. Tất cả chúng ta đều phải trải qua những cuộc đấu tranh tâm lý trước khi quyết định gặp gỡ và yêu nhau. Ban đầu người ta tiết lộ rằng anh ấy 34 tuổi và chưa bao giờ kết hôn, mặc dù anh ấy đã suýt kết hôn một vài lần. Nguyên nhân chính dẫn đến việc chia tay là do gia đình cô gái phản đối vì lo lắng cho ngoại hình cũng như sức khỏe của anh. Đôi khi tôi biết đây là một câu hỏi cũ kỹ và ngu ngốc nhưng tôi vẫn tự hỏi: Tôi yêu bạn điều gì?

Không có nhiều điều nổi bật về anh ấy ngoài kiến ​​thức cực kỳ sâu sắc trong nhiều lĩnh vực và niềm đam mê công nghệ. Anh ấy không thể chơi thể thao và hiếm khi nấu ăn, mặc dù anh ấy vẫn có thể nấu ăn. Anh ấy thuộc thế hệ 7X nên hơi khô khan, tâm lý rất khác với thế hệ 9X như tôi. Chúng tôi ở bên nhau đã lâu nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh gửi hoa hay những món quà nhỏ cho tôi. Đôi khi anh ấy có thể tự ái và tức giận vì những lý do sai lầm. Bất chấp mọi chuyện đã xảy ra (bao gồm cả sự bướng bỉnh của tôi), tôi vẫn yêu và trân trọng em. Tôi thích đi dạo trên những con phố nhỏ, công viên, hồ nước từ ngày chúng tôi yêu nhau nhưng anh ấy đã phải rời bỏ tôi.

Lần đầu tiên tôi về nhà ông là ngày ông nội ông qua đời. Đương nhiên, tôi được coi như con dâu của gia đình, vừa lo công việc vừa thương tiếc ông. Có vẻ như gia đình anh cũng rất vui mừng khi thấy con cháu mình có được người thật lòng yêu thương mình mà không hề có bất kỳ hạn chế nào. Vì yêu, tôi cũng nhẹ nhàng hơn khi xem xét những mong muốn, sở thích cá nhân mà mình đã hình thành theo thời gian.

Đọc tiếp  Chuyện Tình Em Dâu Muộn-Cập Nhật Chương 13 Kết Thúc

Gần đây tôi dần phát hiện ra anh vẫn chưa thực sự quên đi tình cũ nên tình cảm anh dành cho tôi cũng không nhiều như anh tưởng tượng. Đôi khi anh ấy giận tôi vô cớ và tỏ ra lạnh lùng, nhẫn tâm suốt ngày, một phần vì anh ấy rất bận rộn với công việc lập trình viên và một phần vì tôi không hiểu tại sao. Có vẻ như sự bướng bỉnh của anh ấy đã bộc lộ và gây ra tổn hại lớn cho tôi. Tôi muốn bỏ cuộc nhưng một phần là do mẹ và bà nội anh quá đau lòng và không biết phải làm sao.

Cảm xúc của anh khiến tôi đặt câu hỏi về tương lai của mình. Nếu quyết định cưới anh, tôi sẽ rời bỏ công việc quen thuộc ở Bắc Kinh và trở về quê tìm việc làm. Nếu chọn đi bên cạnh anh đến hết cuộc đời, tôi chỉ có thể vui vẻ chấp nhận những lời bàn tán, ánh mắt liếc nhìn từ người thân, hàng xóm. Nếu cưới anh ấy và sống với bố mẹ ở quê, tôi thậm chí sẽ phải thay đổi lối sống và cách ăn mặc. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và chấp nhận tất cả vì chỉ cần có tình yêu thì mọi chuyện khác sẽ hài hòa. Đã gần đến lúc gặp gia đình tôi và bạn làm tôi băn khoăn.

Ngoài tình yêu của tôi dành cho Ngài, tôi còn muốn chứng minh cho những người thân yêu của mình thấy rằng người khuyết tật cũng có quyền được yêu và quyền được lựa chọn người để yêu. Mong ước của tôi chỉ là có một gia đình hạnh phúc như bao người khác nhưng điều đó lại thật xa vời.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận