Nhìn mẹ xa dần, anh muốn khóc. Thế là anh thực sự phải rời xa mẹ mình. Gia đình ông rất nghèo, quanh năm sống ở vùng trũng, chỉ biết chăn nuôi gia súc và trồng lúa đủ ăn. Phía sau anh là một nhóm nhỏ gồm bốn đứa trẻ mà cha mẹ vẫn tiếp tục sinh con. Tất cả đều phụ thuộc vào sức khỏe kiệt quệ của cha mẹ cậu và ngày càng phụ thuộc vào cậu bé 15 tuổi.
Ở thành phố, anh vẫn chỉ là một cậu bé yếu đuối. Đối với một đất nước như quê hương, thiên nhiên và ruộng đồng đã rèn luyện cho anh một sức sống bền bỉ. Phần sau vai của anh đã bắt đầu trở nên cơ bắp, các cơ bắp cũng bắt đầu hình thành trên cơ thể gầy gò của anh. Dưới bộ râu cháy sém của ông. Anh bắt đầu làm việc chăm chỉ mỗi ngày để giúp đỡ bố mẹ kiếm sống. Thay vào đó, người làm chính là người làm nhiều việc chứ không phải phụ nữ. Nếu không có ngày thứ bảy, cuộc đời của anh sẽ giống như cuộc đời của cha mình và rồi giống như con trâu lang thang ngoài đồng. Hôm đó, anh vừa về nhà đang đốn củi ngoài sân thì nghe thấy bố mẹ vui vẻ hét lên:
– À, hôm nay cô Mei đến đây! – Vâng, tôi sẽ về chùa tổ tiên thắp hương rồi đi thăm bạn bè. – Thật đáng giá! Không mấy khi các cô chú từ thành phố đến thăm chúng tôi. Xin chào mọi người, xin chào thầy Hoàng!
Tất nhiên, anh chị em của anh hiểu ngay tấm biển đó. Tất cả họ đều đến chào cô Mei. Chính anh, với sự rụt rè của một cậu bé, chỉ đứng đằng sau những đứa em của mình để chào đón cô. Quả thực, cô sống ở một thành phố khác, và mọi thứ về cô hoàn toàn khác với những khuôn mặt thô ráp, nhăn nheo mà cô nhìn thấy hàng ngày. Bộ áo liền quần cô mặc và đôi giày cao gót màu đen khiến cô trông vô cùng quý phái, khác hẳn với bộ quần áo xanh đỏ mà anh thường thấy các cô gái trong làng mặc. Anh ngơ ngác nhìn cô cho đến khi giật mình vì tiếng hét của bố:
– Anh chàng đó! Đừng bảo cô ấy rời đi nữa!
Nó giật mình. Hóa ra cô ấy đang phát quà bánh cho bọn trẻ. Ở thành phố, trẻ con thậm chí còn không xin món quà bánh này, nhưng ở nhà, nó lại trở thành thứ khiến bọn trẻ phát điên. Ngày xưa tôi như vậy nhưng giờ tôi đã qua tuổi đó rồi. Có lẽ trong anh đã bắt đầu có một khao khát mới hơn, cao cả hơn mà một cậu bé như anh vẫn chưa thể hiểu được. Nhưng anh ngoan ngoãn hỏi cô. Cô chạm vào đầu nó:
– Cù Hoàng dạo này lớn quá. Tôi có thể làm gì khác để giúp mẹ tôi? Năm nay bạn học lớp mấy? – Không có gì có thể được thực hiện. Nếu rộng quá thì chỉ chiều dài thắt lưng thôi là lãng phí vải. Năm nay cháu học xong lớp 9, được phép ở nhà để ra ngoài làm việc và chăm sóc các em!
Người cha mím môi và thở dài.
—Quả thực, cậu ấy thậm chí còn không thèm đến trường. Thà đi làm không phải suốt ngày bị mắng vì không làm bài tập.
Bà Hoàng có vẻ lưỡng lự. Cảm giác như đôi mắt cô đang quét anh từ đầu đến chân. Rồi cô mạnh dạn nói với bố mẹ anh:
– Tại sao cậu ấy lại phải nghỉ học? Tôi muốn anh ấy phải chịu đau khổ mãi mãi như bạn. Không đi học thì suốt ngày làm đầy tớ cho thiên hạ! – Vậy cô có thể làm gì, thưa cô… – Vậy, cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền một tháng nếu làm việc ở nhà? – Ồ! Có thể nuôi sống cơ thể của nó đã là một điều may mắn rồi! Đôi khi có người sẽ gọi điện cho tôi để làm việc gì đó hoặc làm hộ cho tôi nhưng họ chỉ nhận được vài chục cuộc gọi. – À chính nó đấy! Các anh chị em của tôi đã cử anh ấy đến giúp tôi. Anh ấy đến chỗ tôi và nhận được rất nhiều công việc. Tôi cho nó ăn, tối cho nó đi luyện thi, mỗi tháng gửi cho bạn 2 triệu! Tôi có thể không? – Chúa! Vậy điều gì có thể tốt hơn thế này? Sau đó, nó đã thay đổi cuộc đời tôi…
Câu chuyện cứ tiếp diễn như thế này! Anh biết tính cách của cha mình. Bây giờ bạn đã quyết định, đừng cố phản đối. Anh vẫn còn run rẩy vì bị cha đánh đập. Nhưng nó cũng rất thú vị. Mong muốn thoát khỏi cuộc sống này. Khao khát được đến những vùng đất mới. Những câu chuyện dành cho người lớn ngày càng trở nên phức tạp. Cô May vẽ ra một viễn cảnh khiến các bậc cha mẹ cảm thấy hài lòng. Ở bên cô, dạy kèm cho cô đến hết cấp 3, sau đó cho cô học nghề và tự kiếm sống. Lương làm việc ở thành phố cao hơn làm việc ngoài đồng. Kết hôn, sinh con và trở thành cư dân thành phố. Sau đó, nó sẽ thực sự thay đổi cuộc sống của bạn! Nhưng bố mẹ anh vẫn lo lắng nhưng không dám nói gì. Bà Mei dù đã ngoài 30 tuổi nhưng đã từng kết hôn và chưa có con. Cha mẹ cô đã trốn thoát từ lâu và đã thành công. Cô sinh ra và lớn lên ở thành phố và sau đó du học. Sau đó, cha mẹ cô đột ngột qua đời, để lại toàn bộ gia sản cho cô chăm sóc. Kể từ ngày đó, thỉnh thoảng cô lại về đình làng thắp hương thay cha mẹ để tạ ơn phước lành của tổ tiên. Không ai biết chắc chắn cuộc sống của cô ở đó như thế nào. Tất cả những gì tôi biết là cô ấy và chồng mới chia tay cách đây vài năm. Giờ đây, anh đang ở nhà cô, nhìn mẹ tản bộ về ngôi làng quen thuộc, bỏ mặc anh lạc vào một thế giới khác. Tôi chỉ nghe thấy lời của bố: “Con lên nghe lời bố nói nhé”. Con không nghe lời bố thì đừng trách bố, để bố đưa con về nhà nhé!
…Bạn đang đọc “Thiên đường đô thị” Nguồn: https://truyen3x.pro
Cuộc sống đô thị của nó đã chính thức bắt đầu. Cô Mei nhanh chóng sắp xếp chỗ ăn ở nhà cho anh. Ngôi nhà của cô là một biệt thự rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, nằm trong khu vực yên tĩnh với khu vườn kiểng được cắt tỉa cẩn thận. Ngôi nhà chính là nơi cô Mei ở. Được đặt ở cung điện phía dưới để người giúp việc sử dụng. Ngoài anh, còn có hai anh em khác là anh Nam, anh Trung và một người giúp việc là chị Vân. Cô Mei đưa cho cô Fan khi cô đi làm:
– Vân sắp xếp chỗ ở cho Hoàng, nhớ phổ biến đầy đủ nội quy. Tôi mới từ quê lên, chưa quen với việc gì nên được bảo cứ thong thả.
Vì sự chăm sóc dịu dàng của cô ấy, tôi cảm thấy ấm áp hơn. Vì điều này, anh không còn bối rối ở nơi sang trọng này nữa. Ông được xếp vào cùng phòng với ông Nam và ông Trung. Một căn phòng nhỏ nhưng rất dễ thương có phòng tắm và nhà vệ sinh đầy đủ. Bên cạnh là bếp và phòng ăn dành cho người giúp việc. Cô Fan sống ở nhà chính, không ở khu người giúp việc.
Anh háo hức bắt đầu xây dựng cuộc sống ở thành phố ngay lập tức. Đối với anh, đây chính là thiên đường thực sự. Ngay cả hai cô hầu gái đều khỏe mạnh và xinh đẹp cũng không nhếch nhác như anh. Mọi thứ đều trắng sáng và sạch sẽ. Ngay cả giường của anh cũng là một chiếc giường đơn gọn gàng, có chăn đệm, ngồi rất dễ chịu, không giống như chiếc giường gỗ ọp ẹp mà anh chia sẻ với những đứa em ở quê.
– Nam bảo Hoàng cất đồ và để anh đi tắm. Hãy nhớ kể cho cô ấy nghe điều gì đó về chàng trai mới.
Lúc này trong lòng hắn tràn ngập cảm giác tội lỗi. Bà Mei trả tiền cho anh ăn uống và học tập trong thành phố thay vì cho anh đi chơi miễn phí. Nó nên làm gì? Ông biết tưới lúa, chẻ củi, làm ruộng và nuôi trâu nước, nhưng ở thành phố ông không biết gì cả. Người thành phố chắc chắn ăn những món ăn đồng quê mà họ nấu. Thậm chí còn không có ruộng trâu để anh làm việc. Anh đành phải mạnh dạn hỏi cô Fan:
– Chị ơi, em phải làm gì đây? – Hãy thư giãn, làm quen với việc ở đây, tôi sẽ lo công việc cho bạn. Được rồi, để tôi hướng dẫn bạn.
Sau đó cô mỉm cười đi lên lầu. Tại sao phụ nữ thành thị lại dễ thương đến vậy? Ai cũng xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, dịu dàng và luôn tươi cười, khác hẳn với những lời chửi bới cậu thường nghe ở nhà mẹ, dì. Nhưng khi hai anh em cứ im lặng nhìn anh, anh lại càng phấn khích hơn. Nó cảm thấy tội lỗi. À, ở quê tôi, tôi sẽ bị bắt nạt rất nhiều nếu có người lạ đến. Nó mỉm cười và cầu mong sự giàu có:
– Vâng, tôi mới đến, bạn có thể chỉ cho tôi phải làm gì không?
Trung và Nam nhìn nhau nói:
– Đi tắm và giúp chúng tôi một số việc nhà. – Ừ… – Anh ta nhìn quanh và bắt đầu đặt câu hỏi… – Hai người, nhà hai người giàu thật đấy. Nhưng các cô hiền lành quá, ở đây chắc vui lắm. –Được rồi, đi tắm nhanh thôi. Gần đến giờ ăn rồi nên chúng ta phải chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy. Nhưng tôi sẽ chỉ hỏi một vài câu hỏi. Tốt nhất ở đây không nên hỏi gì mà cứ làm theo lời các cô.
Chúa! Bí mật là gì, tôi chỉ hỏi thôi. Trong lòng hắn đang suy nghĩ nhưng lại không dám hỏi thêm câu nào nữa. Anh nhanh chóng đi tắm lại. Những phòng tắm trong thành phố thực sự rất đẹp, lát gạch trắng và thơm tho. Anh đi tắm rồi chạy vội vào bếp giúp anh em. Khi mới đến, anh ấy chỉ bận rộn chạy việc vặt và rửa bát. Lạ thật, sao không thuê con gái làm những việc này nhỉ?
Những gì người như anh ta làm là lãng phí. Nhưng anh thấy hai người vẫn đang làm việc chăm chỉ mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào, trên khuôn mặt không hề có biểu hiện buồn chán mà thay vào đó họ rất tập trung và chú ý đến từng chi tiết công việc của mình. Cô ấy chắc cũng khó tính lắm nên hai người phải cẩn thận đấy. Tôi cũng phải vậy. Anh ấy nghĩ vậy nên cố gắng làm tốt mọi việc. Thỉnh thoảng, cô Fan xuống kiểm tra và nhìn với vẻ mặt hài lòng. Nhưng tôi thừa nhận rằng hai bạn thực sự rất thông minh. Sau khi nấu chín, một đĩa cơm xinh xắn được đặt lên phòng trên qua cánh cửa sắt. Anh định giúp hai anh em nhưng bị ngăn lại.
– Tôi mới đến nên chắc chắn không thể vào nhà chính được. Nếu em không nghe, anh sẽ đưa em về nhà ngay.
Chỉ nghe đến từ “trục xuất” thôi cũng đủ khiến tôi choáng váng. Đầu tiên, ở đây rất hạnh phúc. Thứ hai, anh sợ roi của cha mình. Thế là anh ăn một mình trong bếp. Anh nhìn thấy hai anh em đang bưng cơm lên lầu và phải một tiếng sau mới quay lại ăn. Những ngày đầu tiên trôi qua một cách bình yên. Ban ngày, anh làm việc nhà theo sự sắp xếp của hai anh trai. Anh dần dần bắt đầu đổ rác, dọn sân, dọn bếp và tưới cây.
Tất cả những điều tầm thường. Buổi tối, anh được đưa đến trường luyện thi ở trường gần nhà cô. Điều kỳ lạ là trong lớp anh chỉ có một vài đứa trẻ giống như anh, cũng từ quê lên để giúp việc nội trợ. Sau vài ngày, anh bắt đầu nhận thấy có điều gì đó hơi khó hiểu đối với anh. Các bạn cùng lớp của anh ấy cũng rất khó gần và sẽ không nói gì khi được hỏi. Nhưng các giáo viên rất nghiêm khắc và bọn trẻ sợ phép thuật.
Ngoài việc giảng dạy, các thầy cô còn dạy các em ở nhà phải lễ phép với thầy, tuyệt đối nghe lời, không bao giờ hỏi han nhau điều gì. Họ trông không giống học sinh lớp một. Khi đang ngồi trong lớp, đột nhiên một giáo viên khác bước vào lớp và gọi đứa trẻ trong lớp thu dọn sách rồi đi theo. Hoặc nếu trong giờ ra chơi, giáo viên chỉ trẻ và nói: “Toan, đi theo cô”, trẻ đó sẽ ngoan ngoãn làm theo…
Thậm chí có những ngày giờ giải lao đã kết thúc và cô là người duy nhất còn lại giảng bài. Vậy mà trẻ em nghỉ học hàng ngày và không bao giờ nhận được bất kỳ lời chỉ trích nào. Cô Mei cũng thường xuyên có khách đến thăm. Khách ra vào nhà chính có cảm giác rất tự nhiên. Dường như chỉ có mình anh là không thể đứng dậy, điều này càng khiến anh càng tò mò và muốn đi vào phòng chính. Đôi khi tôi còn mang theo một đứa nhóc từ lớp và tên đó được phép vào, và đôi khi khách đến tận sáng hôm sau mới quay lại.
Hóa ra trong gia đình không chỉ có hai anh em Trung và Nam. Có một thanh niên trạc tuổi anh ta đã mất tích khi mới đến. Hóa ra anh ta ở trong nhà chính và mãi đến ngày hôm sau mới quay lại. Ngoài ra, mỗi ngày có ba người túc trực, một người ở trong nhà chính ngày đêm cho đến ngày hôm sau, còn hai người ở trong bếp. Có khi người ở tầng dưới đang yên tĩnh lại thì sẽ có người gọi vào nhà chính.
Ngay cả khi bị đánh thức vào nửa đêm, họ cũng sẽ nhanh chóng đứng dậy mà không một lời phàn nàn. Nhưng chị Hương không bao giờ gọi điện mà sai chị Vân xuống gọi điện. Mỗi lần cô cười, có lúc cô nói “Trung ơi, em muốn anh lên” và có lúc cô lại nói “Nam, nhà có khách nên anh lên nhé”. Nhưng anh nhận thấy rằng mỗi khi được gọi về nhà, các chàng trai đều trông mệt mỏi và uể oải, và nếu không có việc gì làm thì họ sẽ đi ngủ. Không thường xuyên cả hai bạn đều ở nhà. Thông thường, buổi tối trước khi đi ngủ, cô Fan sẽ xuống sắp xếp:
– Mai Nan, đi làm đi. – Ở công ty hay ở nơi khác?
Một ngày nọ, cô ấy đang trả lời điện thoại ở nơi làm việc, và một ngày khác, cô ấy đưa cho những người này một mảnh giấy có ghi địa chỉ trên đó. Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy đã mê hoặc anh. Nhưng trước khi rời đi, cô luôn nhìn anh thêm một lần, vừa đủ để anh biết anh bị cô thu hút đến mức nào. Những người được phân công công việc phải làm việc cật lực vào sáng hôm sau, có khi phải mất nhiều ngày mới về. Thật hiếm khi hai người ở nhà cùng nhau. Càng ngày càng có cảm giác bí ẩn. Cũng bí ẩn như khuôn mặt của bạn. Sau khi làm quen được một lúc thì mọi người nói thêm:
– Đừng hỏi nữa. Sớm muộn gì bạn cũng sẽ được giao công việc giống như chúng tôi. Làm ở công ty hay ở đâu đó các bạn bảo tôi phải làm gì. Điều quan trọng là nếu muốn ở lại đây, bạn phải lắng nghe những người phụ nữ như chúng tôi.
Haha, thật dễ dàng! Anh ta không thể làm một số công việc nặng nhọc, anh ta cũng không thể làm một số công việc nhỏ ở bất kỳ thành phố nào. Anh cũng rất thiếu kiên nhẫn trong công việc vì làm một số công việc tay chân bị ngứa. Dù sao thì tò mò cũng tốt, nhưng hạnh phúc thì có gì sai? Nhà của cô Mei thực sự là một thiên đường đối với cô. Nhưng có lẽ nó không biết rằng đằng sau cánh cửa sắt ấy, có một thiên đường thực sự đang chờ đợi nó.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.