Tôi là con rể, con rể cũng là con người nhưng tôi không nghĩ gia đình vợ lại nghĩ như vậy. Gia đình vợ tôi sống cuộc sống gia trưởng hà khắc, mỗi lần nhìn thấy mẹ chồng tôi đều thấy sợ hãi.
Tôi kết hôn cách đây 22 năm. Sau khi cưới nhau, hai vợ chồng dọn vào khu nhà tập thể do trường tôi định giá và làm thủ tục xin cấp đất nhà nước vào năm 1991, do tôi được nhà nước trả tiền. Bố chồng ngăn cản tôi xin đất với lý do tôi bị mất 500.000 đồng trong thủ tục hành chính. Ông cho tôi một mảnh đất nhỏ được giao từ đất nước ông sinh sống.
Lúc đó, vợ tôi đang thất nghiệp, nợ nần chồng chất, dự định khi nào có việc làm sẽ mở cửa hàng tạp hóa cho vợ nên hai vợ chồng đồng ý bán mảnh đất ở tập thể, cộng với số tiền tích lũy trước khi kết hôn của bố tôi. -Rõ ràng vừa giao đất cho chị, vì đất này nằm trên trục đường chính thuận tiện kinh doanh.
Thú nhận cái giá phải trả cho cuộc sống trên mảnh đất được bố mẹ chồng cho
Nhiều người nhìn thấy tôi đều nói tôi ngu ngốc, điều này cũng sẽ mang lại cho tôi danh tiếng là con rể, nếu không tôi sẽ sống trên đất của bố mẹ chồng. Lúc đó, không có nhiều người muốn mảnh đất này vì giá đất quá thấp, tôi chỉ muốn sống ở đâu thuận tiện, có sống với chồng hay không cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ, sống trên đất mẹ chồng khiến tôi cảm thấy vô cùng phức tạp, tủi nhục và đau đớn. Dù để xây nhà trên mảnh đất đó, tôi đã phải bán đất và nhà công bằng số tiền tích lũy trước khi cưới nhưng bố mẹ chồng tôi dường như đã quên mất việc này.
Thỉnh thoảng, tôi lại là người bị mẹ chồng chê bai, khinh miệt, bị anh em nhà vợ rỉ tai, vì đây là đất bố mẹ chồng cho tôi. Bố chồng, mẹ chồng tôi đi đâu cũng kể cho con rể nghe về vùng đất này.
Gần bốn năm sau, khi tôi từ Nam về, tôi thấy ông bà dọn vào nhà tôi mà không nói một lời. Tôi quay lại với mẹ chồng, bà đã đuổi tôi ra khỏi ngôi nhà nơi ông bà và con trai tôi ở. Mỗi lần có người đến thăm, bố mẹ chồng đều nói sẽ cho chúng tôi đất để xây nhà.
Mọi người sau khi nghe điều này đã rất ngạc nhiên. Ông bà rất yêu con gái mình. Không có gì tốt hơn việc đếm cát để xây nhà. Sau đó họ nhắc nhở tôi rằng con rể của tôi phải hòa thuận với bố mẹ chồng. Không những vậy, ngôi nhà tôi xây gọi là hai ngôi nhà riêng biệt nhưng vẫn trên cùng một khu đất và chỉ cách nhau vài bước chân nên dù không ở cùng chồng nhưng tôi cũng ở gần đó, còn ngôi nhà thì sao? Tôi phải đi làm.
Cuộc cãi vã của hai vợ chồng đến tai ông bà tôi, ông bà xuống để “chỉnh sửa” lối sống của tôi. Mặc dù tôi không sai về bất cứ điều gì, nhưng đôi khi đúng như vậy và tôi vẫn nghĩ điều đó đúng và điều đó không sao cả.
Tôi là con rể, con rể cũng là con người nhưng tôi không nghĩ gia đình vợ lại nghĩ như vậy. Họ không biết điều gì là đúng hay công bằng và họ phớt lờ mọi thứ trừ cái tôi của mình. Gia đình vợ tôi sống theo chế độ gia trưởng phong kiến, mỗi lần nhìn thấy mẹ chồng tôi đều thấy sợ hãi. Nhưng ở nhà có chuyện gì xảy ra tôi cũng không làm gì mà bà lại chửi bới, phá hoại, chửi bới mọi người.
Tôi tưởng một gia đình ăn ở riêng sẽ phức tạp chứ đừng nói đến việc sống với bố mẹ chồng, không biết việc ra vào gặp nhau sẽ phức tạp đến thế nào. Thà đàn ông tự lập trong mọi việc còn hơn ỷ lại vợ con gia đình để bị coi thường. Sai lầm lớn nhất của tôi bây giờ là xây nhà trên mảnh đất bố mẹ chồng cho. Giờ đây tôi phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình.
Tôi cảm thấy rất buồn và chán nản vì không thể ở lại vì gặp bà ngoại và nhận đủ mọi lời chỉ trích, coi thường. Tôi viết điều này vào đây để cảnh báo những ai sắp gặp phải hoàn cảnh tương tự hãy suy nghĩ kỹ kẻo họ sẽ ân hận suốt đời như tôi. Tôi tiết kiệm tiền nhưng không có quyền với nó. Hãy chia sẻ nó với bạn.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.