Anh yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, anh chỉ làm việc chăm chỉ từ sáng sớm đến tận khuya, đưa bao nhiêu tiền cho vợ cũng được. Anh ta vui vẻ đưa tiền cho vợ và không để lại tiền cho mình.
Sau khi kết hôn, tôi rất thất vọng, nhưng tôi cũng sợ chuyện ly hôn lúc đó là chuyện lớn, nhất là khi bạn mới cưới. Tôi là một giáo viên, sinh ra nghèo khó nhưng có kỷ luật, việc chọn chồng là việc của tôi. Không hiểu sao, khi yêu tôi cũng nhận thấy được phần nào sự thiếu quyết đoán và hiểu biết hạn hẹp của anh, nhưng tôi vẫn nghĩ mình có thể thay đổi được anh. Dù anh đã thay đổi rất nhiều sau khi chung sống 20 năm nhưng anh không thể như thế này được nữa.
Trước đây, tôi thấy chán nản khi thấy anh yếu đuối, nhưng cuộc sống quá bận rộn khiến tôi hiếm khi có thời gian để đau buồn hay cố gắng tìm một công việc để đầu óc không lang thang. Một phần an ủi của tôi có lẽ là đây là số phận, nếu tôi cưới người khác thì có lẽ cũng giống anh ấy. May mắn thay, đổi lại tôi có hai đứa con khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học giỏi, chồng hiền lành nên cuộc sống của tôi không mấy sóng gió, có lẽ chỉ là sự xáo trộn nội tâm mà thôi.
Hơn chục năm trước, tôi định gửi thư lên báo để xin lời khuyên nhưng anh vô tình đọc được và như người mất hồn suốt mấy ngày. Công việc thì ổn, nhưng vừa về đến nhà, anh đã đi theo tôi và cầu xin tôi một cơ hội để thay đổi: “Gia đình em có đấy. “Lấy vợ em sẽ có ba đời hạnh phúc”. Thành thật mà nói, tôi lại mềm lòng hơn, anh ấy và bọn trẻ rất cần tôi.
Thú nhận muốn ly hôn vì lấy phải chồng ngu ngốc
Tôi không biết mình sẽ sống thế nào nếu không có anh ấy. Anh yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, anh chỉ làm việc chăm chỉ từ sáng sớm đến tận khuya, đưa bao nhiêu tiền cho vợ cũng được. Anh thích đưa tiền cho vợ và không giữ cho riêng mình nên mọi việc ở nhà kể cả mua đồ cho anh, tiêu tiền cho gia đình đều là việc của tôi.
Tôi cũng có trách nhiệm chăm sóc và nuôi dạy con cái. Anh ấy bằng lòng và sợ thay đổi những gì mình có. Mọi thay đổi trong công việc và cuộc sống của bạn đều do tôi quyết định. Nhưng có những điều ở anh ấy mà tôi không thể thay đổi được, đó là sự bất cẩn, thiếu giao tiếp và ăn mặc luộm thuộm. Không biết từ khi nào tôi đã chấp nhận anh như một đứa trẻ, quan tâm, chăm sóc anh.
Để tôi kể cho bạn nghe điều này, trước khi cưới tôi, anh ấy là công nhân đến từ Đức và có một số vốn. Tôi hy vọng anh ấy sẽ khởi nghiệp sau khi kết hôn, tôi để anh ấy điều hành nhưng tiền của anh ấy cứ cạn dần. Tôi là giáo viên, lương chỉ đủ nuôi sống bản thân. Không thể quay lại làm việc ở công ty ban đầu, anh phải làm nghề lái xe máy để kiếm sống. Thu nhập của anh chỉ đủ trang trải cuộc sống hàng ngày và không còn bao nhiêu. Thêm một đứa con nữa ra đời, tài chính khó khăn hơn, tôi vất vả nuôi con.
Vì cơ quan của tôi cách nhà hơn chục cây số nên đi làm phải đúng giờ. Một phần vì anh buồn nên tôi và cháu ở lại trường, còn cháu và cháu lớn ở cùng gia đình. Đón chúng tôi. Không có vợ, anh làm nghề lái xe ôm, trông nhếch nhác, nhếch nhác. Mỗi lần anh đến đón tôi, tôi đều cảm thấy xấu hổ vì ngoại hình của chồng mình.
Sau này tôi chuyển công tác về một nơi gần nhà hơn và có được địa vị trong công việc nhưng anh ấy vẫn vậy, tôi sợ mọi người trong tổ chức đều biết đến anh nên tôi đã tìm đủ mọi cách để tìm cho anh một công việc ổn định nhưng không thành công. bởi vì Ngài không có bằng cấp và kỹ năng giao tiếp kém. Cuối cùng tôi quyết định cho cháu học lái xe. Anh vay tiền để lấy bằng lái xe và vay tiền để dành dụm để có thể gia nhập một công ty taxi.
Cứ để vợ lo, làm gì thì làm, dù có cho hãng taxi vay tiền cũng không trả, cứ cất trong tủ cho đến khi tôi phải làm việc gì lớn lao. trước khi bạn rời đi. gửi cho bạn. Nhờ sự chăm chỉ của người tài xế, tình hình tài chính của anh dần được cải thiện. Tôi dành dụm và vay tiền mua xe Matiz trả góp. Cứ như thế, sau khi trả hết xe, tôi vay tiền để đổi nhà rồi đổi xe.
Nỗi lo này đến nỗi lo khác, giờ kinh tế đã ổn định, cả hai con đều đã vào đại học. Khi chúng còn nhỏ, đi đâu tôi cũng chỉ có ba chúng tôi. Bây giờ chúng không còn thích ở bên mẹ nữa và mặc dù tôi đã tìm việc làm bán thời gian để tránh nhàn rỗi nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn.
Hiện tại, tôi có cơ sở riêng ngoài công việc ở công ty, tuy chưa có lãi nhưng công việc này rất phù hợp và là đam mê của tôi nên tôi rất thích. Cuộc sống không chỉ có công việc mà còn có những mối quan hệ với bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm Bạn dường như đang ở một thế giới khác và không liên quan gì đến ai cả. Ở tuổi này, đi đâu đó một mình sẽ là điều không đứng đắn. Khi làm việc mệt mỏi, gặp khó khăn, anh không hiểu được mình nói gì và cũng không thể đưa ra bất cứ đề nghị nào.
Hơn nữa, khi gia đình chồng có vấn đề, tôi lại gánh chịu và anh ấy không thể bảo vệ hay bênh vực vợ mình chút nào. Trong mắt gia đình bên ngoại, chồng là người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, không có khuyết điểm. Nhưng đó là sự thật, anh ấy không có gì sai ngoại trừ việc “ngu ngốc”. Ai cũng thấy buồn vì nhìn anh làm việc vất vả từ sáng đến tối mà không biết rằng tôi không chỉ chăm chỉ mà còn lo toan mọi việc. Tôi tưởng mình quyết tâm chấp nhận số phận nhưng khi nảy sinh vấn đề giữa tôi và gia đình bố, tôi chỉ muốn tránh xa ông, trong lòng tôi thấy buồn bã khôn tả.
Tôi gần 50 rồi và tôi lại muốn ly hôn. Tôi đã tự điều chỉnh bản thân suốt hai mươi năm mà không có ai can thiệp hay đưa ra lời khuyên nào về các vấn đề hôn nhân, nhưng giờ tôi cần một số lời khuyên. Cảm ơn bạn rất nhiều.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.