Anh đã từng hy vọng một ngày nào đó có thể nấu một bữa cơm cho em, tặng em một chiếc áo sơ mi trước khi đi làm, nhưng anh không bao giờ làm được điều đó. Mỗi khi nhớ em nhiều, anh tự nhắc mình đừng cố làm điều gì có thể gây ra cảm giác tội lỗi.
anh trai! Một ngày nặng nề nữa sắp kết thúc, không biết bao lâu nữa tôi mới cảm thấy bình tĩnh và thư thái. Tôi không cầm được nước mắt trên đường về nhà. Có nhiều lúc tôi cô đơn và lạc lõng giữa một nhóm người xa lạ. Anh mong em ở đây, giống như ngày hôm qua, cũng như ngày hôm qua, chỉ là sự bắt đầu và không có sự kết thúc Hãy để anh tựa vào vai em, chìm vào giấc ngủ và quên đi tất cả.
Quả thực tôi đã thay đổi và không còn ngoan ngoãn như bản tính vốn có nữa. Con người tôi bây giờ đầy mặc cảm, muốn giày vò bản thân, muốn biến mất để không phải thương xót ai nữa. Bây giờ chỉ có mình tôi đi trên con đường này, lặng lẽ và cô đơn. Tôi nhớ rất rõ ngày đầu tiên bạn đến với tôi với sự nhiệt tình như vậy. Những bàn tay siết chặt và đôi bờ vai vững chắc đã nâng tôi dậy và cho tôi sự sống, niềm tin và tình yêu. Anh nhớ em nhắn tin cho anh mỗi sáng khi anh đi làm để hỏi “Ngày hôm nay của em thế nào?” Anh nhớ từng âm thanh, tiếng cười và hơi thở mà chúng ta đã chia sẻ với nhau. Cứ như thế ngày qua ngày, em bước vào trái tim anh mà không hay biết.
Thú nhận tình yêu thầm lặng với một người đàn ông đã có gia đình
Dù có chuyện gì xảy ra tôi vẫn quan tâm đến bạn và khi đó tôi sẽ phải chịu rất nhiều áp lực. Tôi hiểu bạn đến từ đâu và thừa nhận những cảm xúc đó. Bạn đã từng nói với tôi rằng: “Hãy coi những gì bạn có như những kỷ niệm đẹp, hãy trân trọng chúng và ngừng bình luận hay đánh giá, nếu không tôi và bạn sẽ hối hận”. Chỉ cần ở đây, chúng tôi sẽ luôn có ấn tượng tốt về nhau và cuộc sống của tôi sẽ trở lại như cũ. Nhưng anh đã yêu em rồi, yêu bằng trái tim thật thà và bướng bỉnh.
Ngay cả trong tâm trí anh cũng không thể quên em. Nó khiến tôi đau đớn nhận ra rằng mình không còn là một cô gái ngoan và đã đánh mất những giá trị của mình vì ghen tuông, giận dữ và chờ đợi một thứ không còn là của mình. Anh đi rồi, anh đã trở về tổ ấm của mình, với tiếng cười của con cái, với niềm hạnh phúc giản dị mà anh đã bao bao vất vả vun đắp.
Con trai rất giống bố, cô bé chăm sóc bố và những lời chúc sinh nhật hồn nhiên của con gái khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Tôi tự trách mình đã không phá hủy được gia đình hạnh phúc như vậy và không làm mất đi nụ cười của trẻ thơ. Nỗi đau nho nhỏ này cũng chẳng là gì nếu bạn chịu đựng được thì mọi chuyện sẽ qua phải không?
Anh từng hy vọng một ngày nào đó, dù chỉ một ngày, em có thể đích thân nấu một bữa cơm cho anh, tặng anh một chiếc áo sơ mi trước khi đi làm, chia sẻ và động viên anh khi anh mệt mỏi vì công việc và cuộc sống. Tôi cũng biết những giấc mơ này sẽ không bao giờ thành hiện thực. Mỗi khi nhớ em nhiều, anh lại tự nhắc mình đừng làm điều gì khiến bản thân phải cảm thấy tội lỗi nữa. Những gì còn lại là một tình yêu thầm lặng chưa được nuôi dưỡng cũng như chưa được trao quyền hy vọng. Sau đó, tôi phải một mình đối mặt và chiến đấu với nó để có thể đi hết chặng đường còn lại một cách trọn vẹn và trọn vẹn. Chỉ có bạn mới biết, bạn sẽ hiểu.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.