Tôi có đủ lý lẽ và bằng chứng để buộc họ phải thừa nhận mình đã sai. Cuối cùng, nhân viên cửa hàng bước vào, kéo tôi ra và đánh vào đầu tôi. Sau đó tôi quay lại và bỏ ra hàng trăm nghìn cho cặp đó. Tất cả chủ và nhân viên của quán tráng miệng đều rất chu đáo và chu đáo.
Tôi là người phụ nữ hạnh phúc, thành đạt, không bao giờ ốm đau bệnh tật mà vẫn có thể lo liệu chu đáo mọi việc cho bản thân và gia đình. Từ nhỏ tôi đã được dạy làm người phụ nữ theo những chuẩn mực đạo đức, đức hạnh mà tôi thấy cần thiết và phải tuân theo vì tôi là người Việt Nam và sống trong xã hội Việt Nam. Tôi luôn phản đối những người phụ nữ đòi hỏi nhiều quyền lợi nhưng không học cách nhượng bộ để giữ hòa khí trong gia đình. Hơn nữa, tôi cũng tin chắc rằng buông xuôi và kiên nhẫn là cách tốt nhất và có lợi nhất cho tôi về lâu dài.
Tôi cũng luôn nhìn người khác với lòng tử tế và cho rằng họ tốt nên tôi sẽ cố gắng hết sức để đối xử với họ. Tôi cũng dành nhiều thời gian để rèn luyện bản thân hình thành thói quen không nói xấu người khác. Nếu sau nhiều năm chung sống, bỗng một ngày tôi nhận ra gia đình nhỏ của mình dường như không phải là một gia đình thực sự và chúng tôi không có mục tiêu chung là phấn đấu vì gia đình thì chẳng có gì đáng nói cả. Tất cả tiền bạc và công sức của chúng tôi đều dùng vào việc phục vụ đại gia đình, trong khi mẹ tôi và tôi chỉ giữ lại một ít tiền tiết kiệm để phòng thân.
Thử thách niềm tin vào mặt tối của bản chất con người
Và một số người, lớn và nhỏ, hãy cho tôi biết tại sao tôi làm điều này? Tiền chồng kiếm được đều là của tôi, tôi lo cho con cái, gia đình, hàng xóm, chồng tôi không phải lo lắng bất cứ điều gì khi đi xa (chồng tôi đang trong quân đội). Tôi tài năng, xinh đẹp, có công việc ổn định và thu nhập tốt. Nếu không, tôi nên làm gì để tốt nhất cho tôi, con tôi và gia đình tôi?
Khi chồng tôi cũng nhờ anh lo việc nhà thì vợ chồng anh đã có nhà rồi, còn đòi hỏi gì hơn nữa, con cái chưa đủ tuổi đi học nên muốn đi đâu thì đi. Tôi cũng đã nhiều lần thuyết phục rằng phải để dành tiền cho con và chăm sóc con khi nó ốm đau, có lẽ bây giờ nó chỉ kiếm được nhiều tiền chứ ngày mai thì không, nhưng tất cả những điều này đều bị chồng tôi từ chối. “Phụ nữ chỉ nghĩ đến những điều vớ vẩn, vô nghĩa”. Điều quan trọng nhất và điều khiến tôi sợ hãi nhất chính là hai mặt của bất kỳ ai.
Tôi đã hy sinh rất nhiều cho người khác và không bao giờ đòi hỏi điều gì từ họ. Bất cứ khi nào tôi không thể làm những gì mình nên làm, họ rõ ràng sẽ tỏ ra không hài lòng và dường như chỉ mắng mỏ, phán xét và áp bức tôi. Tôi lại cố gắng phản hồi và không cho phép bất kỳ sự khó chịu hay rắc rối nào xảy ra.
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không chịu đựng được điều đó? Người ta sẽ làm gì với tôi? Tôi đã chọn một cửa hàng giày vì biết rằng họ có uy tín lớn về chất lượng, giá cả và dịch vụ. Họ đã thất hứa giao giày và nhân viên gọi tôi một cách cực kỳ thô lỗ. Bình thường tôi cũng chẳng thèm nổi giận với chuyện tào lao này, tôi luôn tìm cách phớt lờ nó, tôi còn rất nhiều việc khác phải làm. Lần này, tôi cố tình đóng vai một khách hàng khó tính, đòi hỏi những đặc quyền mà lẽ ra tôi phải được hưởng và đến cửa hàng của họ để thử chúng.
Tôi có đủ lý lẽ và bằng chứng để buộc họ phải thừa nhận mình đã sai. Cuối cùng, tất cả nhân viên cửa hàng xông vào kéo tôi ra ngoài, đánh vào đầu tôi (may mắn là tôi đã chuẩn bị sẵn mũ bảo hiểm), mắng mỏ và không chịu hoàn lại tiền đặt cọc. Thật đáng sợ, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này trong đời vì tôi chưa bao giờ đẩy mình đến bước cuối cùng để khẳng định quyền lợi của mình.
Cuối cùng, khi bị đuổi ra khỏi cửa hàng, tôi quay lại, đầu hàng và chi thêm hàng trăm nghìn cho đôi giày đó. Kết quả là tôi ngay lập tức được toàn bộ chủ tiệm bánh ngọt và nhân viên chăm sóc như thể chưa có chuyện gì xảy ra trước đó vài phút. Tôi thực sự không thể diễn tả được cảm xúc mà tôi đã trải qua trong bài kiểm tra này. Họ còn chăm sóc đôi chân của tôi và giúp tôi mang giày.
Tôi bối rối về phương châm sống của mình. Tôi phải làm sao đây, nên chọn sống mạnh mẽ và giành lấy những gì thuộc về mình hay nên kiên nhẫn và chịu đựng như hiện tại? Lương bằng một nửa đồng nghiệp không quan trọng, chỉ cần bạn làm tốt và học được nhiều điều hay, bạn có nhiều tiền hơn cũng không sao, họ gặp khó khăn hơn, chúng tôi sẽ ổn thôi. Rồi tôi tự hỏi sau này họ sẽ đối xử với tôi như thế nào nếu có chuyện gì xảy ra? Quan trọng nhất là tôi sẽ chọn cách nuôi dạy con mình như thế nào?
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.