Anh ấy nói nếu không có con thì anh ấy sẽ nhận nuôi chúng và chỉ cần ở bên em là anh ấy sẽ thực sự hạnh phúc. Tôi hỏi bạn có nhớ gia đình không? Anh cho biết bố mẹ anh luôn tôn trọng sự lựa chọn của anh.
Tôi sinh vào những năm 1990, là một cô gái các tỉnh miền Tây, vào Sài Gòn du học với nhiều ước mơ. Dù quê hương rất nghèo nhưng bố mẹ luôn chăm sóc chu đáo nên cuộc sống sinh viên của tôi tương đối tốt đẹp. Ngoài ra còn có nhiều khóa học bổ sung phải được tham gia. Tôi nhận ra tầm quan trọng của việc học, phải lo lắng cho sự nghiệp tương lai của mình và quan trọng nhất là quyết tâm không yêu vì khó có con. Chẳng ai có thể đoán trước được cuộc đời, tôi gặp bạn, sinh năm 1987, từ thành phố khác vào Sài Gòn học như tôi, bạn cũng bình thường, khi còn là sinh viên bạn cũng phải đi xe đạp đến trường và đi xe buýt, nhưng với Bạn bè, tôi biết gia đình bạn khá giả, bạn có thể lo liệu mọi việc nhưng không tranh giành mà chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân. Nếu anh ấy không biết rõ hơn, tôi e rằng mọi người nhìn thấy anh ấy sẽ nghĩ rằng anh ấy đang ở đâu đó ở nông thôn.
Chúng tôi yêu nhau như bao cặp đôi khác và ở bên nhau trừ thời gian đi học và đi làm thêm. Tôi yêu bạn chân thành và luôn nghĩ đến bạn và gia đình bạn. Mẹ biết con khó có thể làm mẹ nhưng mẹ vẫn yêu thương, tôn trọng con và không bao giờ đòi hỏi điều gì vượt quá giới hạn của con. Nhiều lần anh ngỏ ý muốn xuống gặp gia đình em và xin phép bố mẹ đưa anh đến nhà em nhưng anh từ chối vì không biết sau này chúng ta có thể ở bên nhau hay không và vì anh cũng có nỗi đau riêng.
Thừa nhận cảm giác tự ti vì không thể làm mẹ
Sau đó tôi tốt nghiệp trước bạn và ra ngoài làm việc. Có lẽ do duyên phận nên dù học giỏi nhưng công việc của tôi lại không được tốt lắm. Bạn tốt nghiệp sớm hơn tôi một năm, lúc đó tôi đang học năm cuối, những khó khăn của sinh viên năm cuối khiến tôi chưa quan tâm đúng mức đến tình yêu, nhưng bạn vẫn quan tâm đến tôi, đúng vậy. Tôi cảm thấy không thoải mái và chúng tôi bắt đầu xảy ra mâu thuẫn.
Lúc đó tôi bị áp lực, một phần vì mẹ sợ tôi đau, không muốn tôi lấy chồng xa, một phần vì bạn tôi ảnh hưởng và nghĩ lấy chồng xa sẽ đau khổ nên tôi chọn cách lấy chồng xa. chia tay với anh ấy. Em đau đớn và tìm đủ mọi cách để ngăn cản nhưng anh vẫn nhất quyết giữ vững quyết định của mình. Làm bạn gần một năm, anh nhận ra em vẫn để ý đến anh, yêu thương anh. Ngày tốt nghiệp, em không hoa, không quà, không gì cả, đứng lặng nhìn từ xa. Biết vậy nhưng tôi vẫn thờ ơ.
Sau đó tôi vào Sài Gòn làm việc, đi khám bác sĩ và tôi tin chắc mình sẽ không thể làm mẹ, tôi buồn nhưng vẫn cố mỉm cười, giờ anh đã về quê làm việc. Mọi chuyện cứ trôi qua như vậy. Hai năm sau khi chia tay, anh liên lạc với tôi qua người bạn thân nhất của tôi và muốn quay lại với nhau. Anh biết rõ nếu đến với tôi, anh sẽ gặp bất lợi nhưng anh vẫn kiên quyết. Trong thời gian đó anh không yêu ai cả. Anh ấy nói nếu không có con thì anh ấy sẽ nhận nuôi chúng và chỉ cần ở bên em là anh ấy sẽ thực sự hạnh phúc. Tôi hỏi bạn có nhớ gia đình không? Anh cho biết bố mẹ anh luôn tôn trọng sự lựa chọn của anh.
Anh không biết phải làm sao, tình cảm của anh vẫn còn đó, nhưng không còn mãnh liệt như trước, còn em vẫn vậy, âm thầm đau khổ, lo lắng và quan tâm đến anh. Anh không biết rời xa em sẽ tốt hơn hay quay lại với em sẽ khiến em hạnh phúc. Liệu những lời nói của tôi, những quyết định của tôi, lời hứa bảo vệ em của tôi có kết hợp với nhau sẽ gây ra nhiều rắc rối không? Xin vui lòng cho tôi gợi ý.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.