Tôi bị cuốn vào tình yêu tuổi trẻ đến nỗi đến năm 17 tuổi tôi đã phải chuẩn bị tinh thần để làm mẹ. Vài năm sau, khi trở về nhà cùng chồng con, tôi bàng hoàng và thất vọng khi người đàn ông tôi yêu thương nhất bị bắt vì liên quan đến nhiều vụ cướp trước đó.
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng lũ Sannong (Tongta) quen thuộc. Những năm tháng trăng tròn của tôi tràn ngập bao kỷ niệm vui buồn. Tôi là con cả, con thứ hai nhưng vì yêu thương, hạnh phúc tuổi thanh xuân mà tôi quên việc học hành, chuẩn bị cho tương lai. Trong cuộc đời có rất nhiều chuyện xảy ra, nhất là khi người mẹ thân yêu của tôi đã vĩnh viễn qua đời vì bệnh tật.
Tôi thất vọng, buồn bã, lơ là việc học, mắc kẹt trong tình yêu tuổi trẻ và phải chuẩn bị tinh thần làm mẹ ở tuổi 17. Với nỗi buồn của người thiếu nữ, vợ chồng tôi quyết định rời quê hương vào Sài Gòn kiếm sống. Tôi đã đánh mất khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi con gái – tuổi thanh xuân, chấp nhận đánh đổi tất cả, bước vào cuộc sống hôn nhân với người mình yêu, nhưng lại không có xe kiệu hay kiệu đón tôi.
Thời gian trôi qua, tôi đã là mẹ của một cậu bé xinh xắn và ngoan ngoãn. Cuộc sống thành phố cuốn trôi cuộc đời tôi với sự hối hả và nhộn nhịp của xã hội. Tôi dành hết tình yêu thương cho chồng trẻ và các con nhỏ. Để chia sẻ cuộc sống của mình, tôi đã làm việc rất vất vả với tư cách là nhân viên của một trung tâm y tế, mang lại niềm vui và sự phục vụ cho nhiều người mỗi ngày, với nụ cười trên môi nhưng mái tóc luôn ướt.
Thừa nhận cuộc sống thăng trầm của em gái kể từ khi mất mẹ
Khi mọi chuyện lại xảy ra, cuộc sống gia đình nhỏ của tôi tràn ngập hạnh phúc và nhiều dự định ấp ủ. Ngày trở về nhà cùng chồng và các con nhỏ, tôi bàng hoàng và thất vọng khi người đàn ông mà tôi yêu thương hết lòng bị bắt vì liên quan đến nhiều vụ cướp trước đó. Tôi tan vỡ và ngạc nhiên khi đánh mất niềm tin. Người vợ không bao giờ tưởng tượng được chồng mình sẽ làm một việc như vậy. Tôi buồn và cô đơn.
Giờ đây, giữa Sài Gòn ồn ào, náo nhiệt, tôi cảm thấy cô đơn và khóc vì cuộc đời thật bất công với tôi, một cô gái trẻ mới đôi mươi. Buồn lắm nhưng tôi lại gánh trên vai trách nhiệm nuôi con và làm vợ, vất vả đến mức quên mất niềm vui, hạnh phúc đáng lẽ phải được hưởng. Tuổi trẻ của một thiếu nữ đã rời bỏ tôi, và bây giờ tôi hành động như một người phụ nữ trưởng thành, cố gắng che giấu nỗi buồn bằng cách cải trang thành một thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Sau mỗi ngày làm việc vất vả, tôi chỉ mong có được một giấc ngủ ngon và để thời gian trôi qua nhanh hơn. Trong thâm tâm, tôi mong pháp luật sẽ có hình phạt nhẹ nhàng cho tôi và chồng tôi cũng sẽ được khoan hồng. Dù tôi chỉ biết một câu nhưng người gánh gánh nặng này là chồng tôi, anh trai tôi và con trai tôi. Nhiều khi tôi buồn, tôi khóc, tôi cô đơn, tôi muốn bỏ lại tất cả để đi đến một nơi xa xôi để bắt đầu cuộc sống mới, nhưng nhìn lại, cuộc sống này có hạn, tức là đứa con đang lớn, luật pháp. của sự ràng buộc trong hôn nhân.
Làm việc cật lực mấy tiếng đồng hồ, tôi nằm xuống lấy tay che trán. Nước mắt cứ lăn dài trên má tôi không khóc mà chỉ thấy tiếc cho mình, trách cuộc đời này, trách mình còn non nớt. thời thơ ấu. . Tôi biết hối hận thì đã quá muộn nhưng có lẽ nó sẽ giúp tôi có thêm sức mạnh để bước đi vững chắc trên con đường đời quanh co và bi thảm. Bây giờ ước mơ của tôi là làm việc chăm chỉ, mua một căn nhà nhỏ, tích lũy tiền để khởi nghiệp và tự lo cho cuộc sống của mình.
Cuộc đời chị tôi là như vậy, xen lẫn nỗi buồn và sự ràng buộc. Tôi yêu bạn rất nhiều nhưng tôi chỉ biết chia sẻ tâm hồn của mình. Riêng tôi, tôi luôn mong các bạn có nhiều niềm vui, niềm tin trong cuộc sống và hạnh phúc đó vẫn ở trong tầm tay. Hôm nay tôi kể lại câu chuyện của mình, mong được các cô chú chia sẻ. Xin cho tôi lời khuyên và hướng đi, để tôi tự tin hơn trong quãng đời còn lại.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.