Thừa nhận không có lối thoát vì tham vọng quá lớn

Một số là vay mượn của người thân, một số là vay bất hợp pháp, ước tính lãi phải trả hàng tháng khoảng 200 triệu, nặng nhất trong số các khoản vay nặng lãi. Tôi cầm cái này, đánh cái kia, mỗi lần trả lãi là tôi lại tiếc nuối qua mồ hôi và nước mắt.

Tôi 32 tuổi, có chồng và 2 con trai, sống ở Hà Nội. Gần đây tôi bị mất ngủ, trầm cảm vì áp lực công việc và bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của tiền bạc. Đôi khi tôi cảm thấy tuyệt vọng và muốn tự tử để tìm sự giải thoát, nhưng khi nghĩ đến hai đứa con 6 và 2 tuổi của mình và những hậu quả mà nó sẽ mang lại cho chồng con tôi, tôi không thể chịu nổi.

Tôi sinh ra trong một gia đình ở Hà Nội, bố mẹ tôi đều là công chức nhà nước. Ước mơ từ nhỏ của tôi là trở thành nhà thiết kế thời trang. Đây cũng có thể là tài năng bẩm sinh của tôi. Tôi rất giỏi mọi thứ liên quan đến quần áo, vải vóc và làm đẹp. Tôi đạt được mục tiêu này khi thi đỗ vào khoa thiết kế của một trường nghệ thuật ở Hà Nội. Sau 5 năm học đại học, tôi tốt nghiệp với hoài bão về sự nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, tôi xin vào làm tại một công ty may mặc lớn nhưng không thể tồn tại do cách vận hành của các công ty dệt may Việt Nam.

Thừa nhận không có lối thoát vì tham vọng quá lớn

Tôi mơ ước tạo ra thương hiệu thời trang của riêng mình. Tôi không biết phải làm gì vì tôi không có tiền. Cơ hội đến khi tôi đề xuất ý tưởng này với bố mẹ. Họ cho tôi vay kinh doanh 50 triệu và yêu cầu trả lại trong vòng 1 năm. Đây cũng là lúc đứa con trai đầu lòng của tôi được sáu tháng tuổi. Tôi mở một cửa hàng nhỏ với 4 thợ may. Chỉ sau sáu tháng, tôi đã có thể trả lại số tiền đó cho bố mẹ. Tôi có tham vọng lớn hơn.

Đọc tiếp  Anh thừa nhận mình bị sốc khi thấy vợ nhắn tin với tình cũ

Cơ hội tiếp theo đến. Một người bạn cùng lớp ra nước ngoài và để lại một cửa hàng lớn trên phố với 200 triệu. Tôi thuyết phục bố mẹ thế chấp căn nhà để vay ngân hàng, lấy lại các cửa hàng trên phố, từ bỏ các cửa hàng nhỏ. Công việc ngày càng tốt hơn và tôi sẽ có thể trả lại số tiền mà bố mẹ tôi đã vay trong sáu tháng.

Từ một nhà thiết kế đơn giản đến khởi nghiệp, tôi đã hoàn toàn trở thành một người đầy tham vọng. Chỉ là tôi có tham vọng nhưng không có vốn. Vốn duy nhất của tôi bây giờ là cửa hàng đầu tiên và những đồng nghiệp, nhân viên trung thành của tôi. Sau khi tạo được niềm tin với bố mẹ, tôi đề xuất các bước tiếp theo và nhận được sự ủng hộ của họ.

Bố mẹ tôi thế chấp sổ đỏ cho tôi vay ngân hàng, nhiều người thân cũng cho tôi vay tiền xây dựng. Trong hai năm tiếp theo, tôi đã tạo dựng một “đế chế thời trang” nhỏ cho riêng mình bằng thương hiệu của riêng mình. Bốn chuỗi cửa hàng của nó đều nằm trên các trục đường chính của Hà Nội, có rất nhiều đại lý lớn nhỏ ở các tỉnh, thành phố với thu nhập đáng kể.

Đọc tiếp  Cô thừa nhận mình không hối hận khi buông tay anh.

Tôi đầu tư khá bài bản với chi phí cao vào việc xây dựng thương hiệu và quảng cáo. Tôi thành lập công ty riêng với khoảng 40 nhân viên và rất hài lòng với những gì mình đạt được, mặc dù tất nhiên tâm trí đầy tham vọng của tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại. Không ngờ chính những tham vọng to lớn đó đã đẩy tôi đến chỗ tuyệt vọng và bế tắc như ngày hôm nay. Mọi việc suôn sẻ và khi thị trường bất động sản bùng nổ, tôi theo anh họ đầu tư, dự định mua một căn hộ để hai vợ chồng ở riêng.

Công việc kinh doanh ban đầu rất tốt, nhưng không lâu sau, nền kinh tế suy thoái, bất động sản đóng băng, và những doanh nghiệp nhỏ như của tôi gặp khó khăn vì thiếu vốn. Tôi vẫn còn tiền để trả cho căn nhà định mua, tôi đang loay hoay không biết phải làm sao, đến lúc cần gấp thì lại phải dựa vào tín dụng đen.

Tôi đã trả 70% tiền mua nhà nhưng không cầm cự được nữa và phải bán với giá chỉ bằng 1/3 số tiền lãi ban đầu vì chênh lệch quá cao khi mua với giá điên cuồng. Sau bao thăng trầm, công ty vẫn hoạt động tốt vì tôi đã xây dựng thương hiệu được 5 năm. Dù nhiều doanh nghiệp nhỏ đã phá sản nhưng tôi vẫn kiếm được tiền hàng tháng nhờ sự hỗ trợ của khách hàng và mọi khoản phí, thuế.

Đọc tiếp  Tôi tâm sự rằng mỗi lần chúng tôi cãi nhau, anh ấy sẽ vứt bỏ mọi thứ liên quan đến tôi.

Số tiền này được chi vào hàng hóa, máy móc, nhà xưởng, tiền thuê nhà cũng lên tới hàng tỷ đồng. Theo tính toán này, số nợ của tôi xấp xỉ 3 tỷ đồng. Một phần đến từ người thân, một phần đến từ nợ xấu, ước tính số lãi tôi phải trả hàng tháng khoảng 200 triệu, nặng nhất trong số các khoản vay lãi suất cao. Tôi liên tục gõ chỗ này chỗ kia nên cuối cùng tôi mới đến được vị trí hiện tại.

Mỗi lần đi trả lãi, tôi lại bùi ngùi vì mồ hôi và tiền bạc đã đổ ra. Tôi không dám nói sự thật với bố mẹ tôi. Họ đã già và đã đầu tư hết vốn vào tôi. Tôi chỉ ước ai đó có thể giúp tôi thoát khỏi khoản nợ này để tôi có những ngày bình yên bên con cái và có thể thỏa sức thiết kế mà không phải lo lắng về việc trả lãi. Tôi đã làm gì sai? Hoặc có thể ước mơ của tôi quá lớn, quá tham vọng nên hôm nay tôi muốn tự tử một thời gian để thoát khỏi nỗi đau này.

Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy

Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.

Viết một bình luận