Tôi cống hiến hết mình cho gia đình gần 10 năm nhưng cuối cùng, bố mẹ tôi chỉ coi tôi như người quản gia. Mắt tôi mờ đi vì khóc quá nhiều, nhiều lần tôi đã khóc trước mặt học sinh dù biết mình không được phép làm vậy.
Tôi năm nay 35 tuổi, sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, tuy khó khăn nhưng tôi trẻ hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa và cũng tương đối ưa nhìn. Tôi tình cờ gặp anh ấy khi chúng tôi đang trò chuyện ở cùng một quán bar. Anh họ của anh ấy ngồi cạnh tôi đã thêm biệt danh của tôi vào cuộc trò chuyện và anh ấy cũng thêm biệt danh của tôi. Rồi chúng tôi gặp nhau và yêu nhau, dù ngay từ đầu anh đã biết tôi hơn anh ba tuổi.
Tôi đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh mặc quân phục, trông chững chạc và đẹp trai nhưng trớ trêu thay, khi tôi đang cầm tấm vé xuất khẩu sang Đài Loan, anh lại thuyết phục tôi phá thai. Đã làm được. Vì tôi không có kế hoạch và hai tháng sau lại tham gia nên anh đề nghị tôi nghỉ việc và đưa ra đủ lý do, trong đó có việc anh mới tham gia đảng, ông bà ngoại bị cao huyết áp, bố bị liệt trong một vụ tai nạn ô tô. và không thể đi làm, còn mẹ anh thì tôi không đồng ý cho anh cưới tôi vì lúc đó tôi mới làm kế toán, công việc không ổn định.
Tôi vẫn quyết định giữ con và không kết hôn nhưng phải đăng ký kết hôn. Mang thai được năm tháng, chúng tôi đăng ký và tin tức về sự ra đời cuối cùng cũng đến tai cha mẹ. Cưới nhau được 18 ngày, chúng tôi tổ chức đám cưới vội vàng và tôi sinh được một bé trai xinh xắn, đáng yêu. Một tháng sau khi sinh, tôi thấy anh quấn chăn và nhắn tin cho một cô gái nào đó. Tôi hỏi tại sao lại làm vậy thì anh ấy giải thích đó chỉ là đùa thôi và tôi không để ý vì bận chăm sóc bọn trẻ.
Thừa nhận kiệt sức suốt 10 năm vì không đóng góp gì cho gia đình chồng
Lương anh gấp đôi lương tôi nhưng anh hiếm khi đưa tiền cho tôi để lo cho con. Sống với nhau gần 5 năm, tôi phát hiện ra anh có thể đập đá vì đơn vị công tác đã tạo điều kiện cho anh ra ngoài học tập, thậm chí anh còn có khả năng cắn đá giỏi hơn mà không ai biết. Khi con trai thứ hai của tôi được hai tháng tuổi, tôi kiểm tra điện thoại của nó và thấy trong đó chứa đầy những tin nhắn yêu thương của một cô gái nào đó. Tôi gọi ngay vào số đó thì cô ấy nhấc máy bảo tôi vừa mới sinh con, đừng làm phiền gia đình nữa. Sau đó tôi hỏi thì anh ấy nói là do bạn anh ấy mượn điện thoại nên tôi bỏ qua tin nhắn.
Lúc này, có người trong đơn vị cũng nghi ngờ, anh vội xin nhập ngũ vì sợ mọi người phát hiện. Gia đình anh cũng đồng tình và khuyên anh nên cai nghiện, anh hứa sẽ cai nghiện tại nhà. Trong thời gian này, tôi giúp anh mua thuốc để cai thuốc, nhưng sau khi nằm đó vài ngày, anh lại tỉnh lại do khát thuốc. Dù anh chưa bỏ cuộc nhưng gia đình đã đề nghị anh vào trung tâm cai nghiện ma túy với tư cách là quản giáo. Tôi đã khuyên anh và bố mẹ vợ không nên đưa anh vào trung tâm cai nghiện ma túy vì như vậy sẽ có cơ hội lớn hơn.
Sau một thời gian, cơ quan phát hiện anh phải đi cai nghiện hai năm, trong thời gian đó tôi phải chăm sóc gia đình. Khi anh vào trại, tôi cũng xin đi làm giáo viên hợp đồng ở huyện, lương thấp, khó khăn lắm. Gia đình tôi bốn thế hệ cùng chung sống, lương mỗi tháng của mẹ chồng hơn 1 triệu. Nhà đông người già và trẻ con, chỉ có tôi còn khả năng lao động. Tôi phải làm việc rất chăm chỉ trong tình huống này
Năm 2011, anh rời trại cai nghiện và làm thợ rửa xe cho chú mình để có thể quản lý chặt chẽ. Năm 2012, anh xin làm việc với anh họ. Lúc đó, vì tài năng nên lương khá cao, gấp 7 lần lương tôi nhưng mấy tháng nay tôi không thấy anh gửi tiền về lo cho tôi. . Tôi hỏi thì anh bảo chưa. Dù anh chỉ đi làm cách nhà vài chục cây số nhưng số lần anh đến thăm tôi và các con tôi ngày càng ít.
Sau gần chục năm tiết kiệm, tôi đã tiết kiệm được gần 100 triệu, nhưng không may mắn vì đầu tư vào chăn nuôi và vì dịch bệnh nên toàn bộ số tiền vất vả kiếm được của tôi đã tiêu hết chỉ trong vài tháng. Tôi suy nghĩ nhiều và rất buồn chán nên thường xuyên bị đau bụng, tôi nghi ngờ mình bị ung thư dạ dày vì một số người thân của tôi cũng mắc phải. Vì không có tiền chữa bệnh nên ngày nào tôi cũng phải chịu đựng đau đớn, cửa hàng ứ đọng. Tôi không còn bán hàng nữa, thu nhập chính của ba đứa con tôi đến từ đồng lương ít ỏi và mấy sào đất.
Tôi gọi điện cho anh để biết hoàn cảnh của mình, nghĩ anh có thể gửi lại ít tiền để giúp nhưng anh chỉ nói vay, vì tôi đã vay mượn nhiều lần để đóng học phí cho con nên chỉ vay ông nội chồng 500.000. tiền đi khám bệnh. May mắn thay, đó chỉ là bệnh viêm dạ dày, nhưng vì không có tiền mua thuốc nên tôi phải chịu đựng suốt mấy tháng trời. Khi đau đớn, tôi thường lên mạng để thư giãn và quên đi nỗi đau thay vì bị ám ảnh bởi bất cứ điều gì.
Trong thời gian này, anh đăng lên mạng rằng mình độc thân, chưa có vợ. Có người đến nói với tôi rằng anh sẽ vào Sài Gòn tìm bạn gái. Cô quê Quảng Trị, bán bảo hiểm ở Sài Gòn. Biết tôi rủ anh về nhà, anh không chịu thừa nhận mình đã có bạn gái. Sau khi anh ngủ say, tôi lấy điện thoại ra kiểm tra, bức thư tình vẫn còn đó, tôi liền bấm số. Cô ấy cũng ngạc nhiên vì không biết anh đã có gia đình. Anh còn cấm tôi gọi điện hay nhắn tin cho bạn gái anh.
Tôi cũng mấy lần gọi điện tâm sự, mong cô ấy để tôi đi và không làm phiền gia đình tôi nhưng cô ấy luôn nói một câu: cô ấy tự hào về trình độ học vấn và địa vị xã hội của mình, còn nói cô ấy yêu chồng, tôi tin điều đó. . Cô ấy ghi âm lại những gì tôi nói và gửi cho chồng tôi. Tôi hoàn toàn suy sụp và anh ấy liên tục quay lại đòi ly hôn.
Ngày Tết tôi chuẩn bị một con dao nhọn để tự sát nhưng không hiểu sao lại có người giấu đi, chỉ để lại một con dao cùn. “Nếu anh không chết, tôi sẽ ném cô ấy ra ngoài. “Phố” để gia đình anh không liên quan đến cái chết của tôi. Một tháng sau anh quay lại bắt tôi ký. Tôi cảm thấy việc ly hôn sẽ gây đau khổ cho con nên tôi chủ động quan hệ tình dục với anh nhưng anh đã xúc phạm tôi rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, tôi để lại thư cho mọi người rồi đưa hai con ra sông Hồng, cách nhà 70 cây số, đứng bên bờ sông. Xiaobi mới 4 tuổi, chưa nhận ra nỗi đau là sông hay ao nên bé kể mẹ đứng lùi lại để nếu không rơi xuống ao sẽ chết. Tôi không có quyền tước đi mạng sống của con tôi, nếu tôi ra ngoài vài ngày tôi sẽ đưa con tôi về nhà.
Tháng sau anh ấy quay lại và chỉ trích tôi nhiều điều với giọng điệu tương tự. Từ ngày lấy anh, tôi không làm được việc gì, mọi việc đều không như ý, anh trách tôi không chăm sóc tốt cho ông bà, cha mẹ và các con, tất cả là do tôi mà cuộc sống của anh mới trở nên như vậy. hãy như thế này với tôi và bạn vẫn chưa kết hôn. Trước mặt bố mẹ cô và hai con nhỏ, anh khen cô là người còn trinh, giàu có và giỏi kiếm tiền. Tôi hỏi anh tại sao không quan tâm đến trẻ con, anh trả lời chỉ cần bỏ tiền mua đồ chơi là có thể lấy lại được tình yêu của trẻ con. Anh ta khoe mình là người quen của bọn xã hội đen xuyên tỉnh: “Tôi chỉ cần bỏ ra 10 triệu là mạng sống của anh sẽ kết thúc”. Cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt chảy dài, không nói được lời nào.
Anh ta đi ra ngoài và trong lúc tôi đang xem thì anh ta nhanh chóng giật lấy điện thoại của tôi và đập vỡ. Nó chỉ khiến tôi thèm nó. Tôi nắm chặt tay, muốn đánh hắn nhưng đã kìm lại được. Tôi hỏi anh tại sao cuộc đời lại bạc bẽo như vậy thì anh nói “Ồ, hóa ra bây giờ anh mới biết” và tôi nhận ra thì đã quá muộn.
Tôi không thể đưa ra lời khuyên cho chồng và bạn gái nên nhờ mẹ chồng giúp đỡ, nghĩ rằng bà là người yêu thương và hiểu tôi, vì trước đây, mặc dù tôi và mẹ chồng đều có quan hệ bất hòa. Mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu, chúng tôi rất hợp nhau. Mẹ nhiều lần tự hào vì có được người con dâu như tôi, nhưng không ngờ mẹ lại nói: “Chuyện tình cảm của con là do con tự quyết định, mẹ sẽ không cấm đâu”. tại sao mẹ tôi lại nói như vậy, mẹ mắng tôi và tôi không được phép gọi điện hay nhắn tin cho bạn gái anh ấy. Từ đó mẹ cũng ghét tôi và chửi rủa tôi và mẹ tôi bằng những lời lẽ thô tục nhất chỉ vì những điều nhỏ nhặt nhất.
Tôi bảo mẹ đừng chửi như thế nhưng mẹ lại chửi to hơn. Tôi không tranh cãi, lên xe máy cùng hai đứa con và đi ra ngoài thì mẹ tôi hét lên: “Trời ơi, nó đi theo cậu bé đó”. Khi tôi muốn bỏ nhà ra đi, mẹ tôi đã gọi bố chồng, anh rể và họ hàng đến xem tôi đánh bà nhưng tôi không hề động đến một sợi lông nào trên chân bà. Mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà với điều kiện không được bế hai con. Tôi trèo qua hàng rào đưa hai con ra ngoài nhưng nhà ngoại bỏ lại ở đó, tôi không đi được.
Nghĩ đến đây tôi lại rơi nước mắt vì đã khóc rất nhiều, nhiều lần tôi đã khóc trước mặt học sinh, dù biết mình không được phép làm như vậy. Một hôm, tôi đang ngồi khóc một mình ở nhà, lúc đó anh mới học lớp hai, vừa đi học về, anh đã chạy tới ôm tôi và hỏi: “Mẹ ơi, mẹ khóc vì bố bị ốm. Con ơi, không có ai dành cho con đâu.” Con có yêu mẹ không? “Mẹ ơi, hãy yêu người khác và để bố yên. “Mỗi lần khóc, tôi nhớ đến lời nói của các con và tôi mỉm cười, tôi không đơn độc trên thế giới này, dù cuộc sống có là địa ngục thì tôi vẫn có các con ở bên cạnh.
Tôi cống hiến hết mình cho gia đình gần 10 năm nhưng cuối cùng, bố mẹ tôi chỉ coi tôi như người quản gia. Sau một thời gian dài bình tĩnh suy nghĩ, bây giờ tôi đang suy nghĩ, các con tôi có nên chấp nhận cuộc sống như cái bóng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, hay nên ly hôn để giải thoát khỏi cuộc sống của chính mình? Xin quý độc giả thân mến, hãy cho tôi lời khuyên.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.