Cô nói: “Thật đáng xấu hổ! Nhưng đừng để gia đình bạn chết đói. Bạn có thể làm gì khác? Tôi hiểu ý bạn, một thanh niên 20 tuổi có con bỏ học năm lớp 10. Gì cơ?” một cô gái có thể làm được gì trong xã hội ồn ào này?
Tôi ngồi cạnh cô, nước mắt lăn dài trên má, không biết phải nói gì để cô bình tĩnh lại. Tôi quen cô ấy gần bảy năm, có lẽ vì tin tưởng nên cô ấy thường bộc lộ những điều không thể nói với ai. Cuộc sống của cô không bình yên như bao người khác. Năm 16 tuổi, cô bỏ học và kết hôn với một người đàn ông. Tôi biết cô khó lòng nói ra những điều này, nhưng có lẽ cuộc đời cô quá cô đơn, lạc lõng nên cô trút hết nỗi lòng để vơi đi những lo lắng.
Tôi và chị gái tôi gặp nhau khi chị ấy kết hôn với một người nghiện ma túy. Cô sinh cho anh một cậu con trai kháu khỉnh. Có lẽ họ đến với nhau chỉ để nương tựa vào nhau mà sống sót, rồi theo lời khuyên của bạn bè, gia đình, chồng cô quyết định đi cai nghiện. Hơn một năm sau, ông trở lại với tinh thần phấn chấn và sức khỏe tốt.
Mọi người đều mừng cho họ, ngay cả tôi cũng vui và nhẹ nhõm. Trong thời gian này họ có vẻ rất hạnh phúc, đi đâu cùng vợ con, cô ấy cũng thường chia sẻ với tôi với ánh mắt sáng ngời. Cô khen ngợi hai người đã mở quán ăn sáng. Anh siêng năng dậy sớm giúp cô và hiếm khi gắt gỏng. Tôi nghĩ bạn đã tìm được hạnh phúc của mình.
Thừa nhận làm mẹ vì quá khao khát chồng
Một lúc sau, cô ấy gọi điện cho tôi và nức nở: “Tôi phải làm gì bây giờ?” Tôi biết anh đang rất đau. Chồng cô “đã quen với thói quen cũ”, hẹn hò với cô con gái bằng nửa tuổi mình, họ ôm nhau đi ngang qua cô như thể cô chỉ là một cái bóng vô hình. Tất nhiên cô đau đớn, dù anh chẳng ra gì nhưng anh vẫn là chồng cô, là cha của con cô.
Bà gửi tin nhắn cho cô con gái 15 tuổi của mình: “Mẹ khuyên con nên suy nghĩ kỹ. Con còn trẻ, không nên làm chuyện như vậy. Đến lúc đó con sẽ hối hận vì yêu anh ấy. Mẹ không muốn chửi bới nữa. gì cũng được, tôi chỉ khuyên em đừng làm điều đó vì tình yêu bốc đồng đã hủy hoại cuộc đời anh. Ngày hôm đó, anh sưng mặt, túm tóc cô và đập đầu cô vào tường khiến cô phải đi cấp cứu.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt vô hồn. Bây giờ tôi không biết phải làm gì và tôi biết mình không bao giờ có thể thay đổi được con người đó. Bây giờ nếu bỏ anh ấy thì bạn sẽ đi đâu? Bây giờ có ai còn chấp nhận con gái như bạn không? Liệu bây giờ còn người đàn ông nào có thể tiếp cận và hỗ trợ cô và các con cô không? Cô không có nơi nào để phàn nàn và không còn mặt mũi nào để quay về với bố mẹ. Cha mẹ cô đã từ chối anh khi cô kết hôn với anh.
Có lúc ông chán làm ngựa hoang về nhà như không có chuyện gì xảy ra, nịnh nọt em gái và ôm các con trai như thể thương yêu chúng. Cô biết những khoảnh khắc ngắn ngủi này sẽ không kéo dài lâu, nhưng việc nhìn thấy con cười khúc khích với bố khiến cô không thể kìm lòng được. Giờ không có tiền, chị đi làm thuê ở tiệm may, mỗi tháng kiếm được 2 triệu, đủ cho con đi học.
May mắn thay, bố mẹ chồng giúp cô lo tiền ăn hàng ngày nên cô chỉ phải lo cho con. Một ngày nọ, anh nói với bố mẹ rằng anh muốn khởi nghiệp kinh doanh và yêu cầu họ cung cấp vốn. Đôi vợ chồng già tỏ ra nghi ngờ nhưng thà cho anh ta một ít tiền còn hơn là cứ hai ba ngày lại có người đến đòi nợ. Thế là tiệm cầm đồ mở cửa như mọi người, giờ anh là ông chủ, cô bớt rắc rối hơn.
Hôm nay cô ấy gọi cho tôi và nói muốn gặp tôi ở quán cà phê gần nhà. Tôi bước vào cửa hàng và thấy cô ấy đang co ro ở góc cuối cùng. Nước mắt cô ấy trào ra khi nhìn thấy tôi bước vào. Cô ấy chưa kịp lau nước mắt thì chúng lại rơi xuống. Cô cho biết chồng cô đã mất hết số tiền bố mẹ cho vì cờ bạc và giờ còn nợ nhiều hơn. Hàng ngày có người đến đòi nợ và lãi. Cô tuyệt vọng, còn mẹ chồng thì kiệt sức vì con trai.
Tôi nhìn cô ấy, không biết nên khuyên cô ấy điều gì. Con trai tôi sắp vào lớp một, nhà tôi bây giờ tưởng như không còn mái che. Cô thì thầm vào tai tôi rằng bây giờ cô đã làm mẹ, bạn bè mời cô vì cô có thể kiếm được nhiều tiền mà không cần phải làm việc vất vả. Nghe chị kể mà tôi nổi da gà khắp người. Cô nói: “Thật đáng xấu hổ! Nhưng đừng để gia đình anh chết đói. Anh còn có thể làm gì nữa đây?
Tôi hiểu ý bạn. Một cô gái 20 tuổi như bạn có con và bỏ học từ lớp 10, bạn có thể làm gì trong xã hội nhộn nhịp này? Tôi nhìn về phương xa, tầm nhìn mờ dần, không biết cuộc đời của cô ấy sẽ đi về đâu. Cô ấy cười cay đắng và nói với tôi: “Đây là số phận của tôi.”
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.