Cuộc sống thật địa ngục, tôi bỏ mặc việc riêng của mình và đôi khi còn gắt gỏng khi vợ đề nghị tôi thực thi di chúc của mình. Có lần tôi dùng cán chổi đánh vợ khiến chân cô ấy bị bầm tím và sưng tấy mấy tháng trời.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức, cả cha và mẹ đều là quân nhân. Họ đã có những đóng góp to lớn trong Chiến tranh chống Nhật và được giáo dục, trưởng thành trong môi trường học tập tốt. Cách tôi kết hôn có vẻ hơi khác so với người thường. Một ngày nọ, tôi đang dạy võ ở một ngôi chùa tên là Du Tu. Tình cờ có một học trò mới đến xin học. Cô ấy rất xinh đẹp và ăn nói nhẹ nhàng, tôi đã yêu cô ấy ngay từ đầu.
Thời gian trôi qua, chúng tôi yêu nhau. Chỉ còn ba tháng nữa là đến trường, cô ấy nói với tôi: “Chúng ta hãy kết hôn đi”. Thật sự rất ngạc nhiên nhưng niềm vui, hạnh phúc lại xen lẫn lo lắng. Tôi đồng ý, dù biết bố sẽ phản đối vì không muốn tôi lấy chồng xa. Vì quá yêu em nên tôi vẫn làm và hơi bạo dạn một chút.
Chúng tôi tự đăng ký kết hôn và sau đó cô ấy có thai, ngày chúng tôi đưa nhau về nhà báo tin cho gia đình cũng là ngày đầu tiên cô ấy đến nhà tôi. Bố tôi đã qua đời khi nghe tin tôi cầu hôn ông vì ông chưa học xong và chưa có việc làm. Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn khiến gia đình hai bên thất vọng. Sau đám cưới, cuộc sống của cả hai chúng tôi trở nên rất khó khăn và tôi phải nhờ một người bạn giúp đỡ việc học những tháng cuối học kỳ để xin việc.
Thừa nhận mất gia đình vì bản thân vô dụng
May mắn thay, tôi được công ty nhận vào và kiếm được một khoản lương nho nhỏ nhưng tôi chỉ có thể nuôi sống bản thân mình chứ đừng nói đến vợ con khi đó tôi còn chưa tốt nghiệp đại học. Đã bốn năm trôi qua, con tôi giờ đã được ba tuổi, cháu phải sống xa bố mẹ từ khi mới hơn một tuổi vì không có ai chăm sóc. Từ lúc vợ chồng tôi về làm chung một công ty, mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh. Vợ tôi luôn lo tôi làm gái điếm, chán nản, mệt mỏi nên thường xuyên ra ngoài.
Cuộc sống thật địa ngục, tôi lơ là việc riêng, thậm chí có lúc còn gắt gỏng khi vợ cố thuyết phục tôi thực hiện theo ý muốn của mình. Có lần tôi dùng cán chổi đánh vợ khiến chân cô ấy bị bầm tím và sưng tấy mấy tháng trời. Một phần vì sợ tôi đánh, một phần vì quá thất vọng với người chồng vô dụng của mình nên càng ngày càng chăm chỉ để kiếm sống. Đôi khi tôi mệt mỏi và ốm yếu, tôi không quan tâm. Những ngày gần đây, cuộc sống rất căng thẳng, sức chịu đựng của chúng tôi rất hạn chế. Vấn đề duy nhất không thống nhất được là ai sẽ có quyền nuôi con.
Tôi cảm thấy mình thật thấp kém và tủi nhục. Là một người đàn ông trưởng thành, tôi không thể vượt qua được những ham muốn vụn vặt của mình và suốt ngày chơi bời. Tôi xấu hổ với vợ tôi, các con tôi, mọi người đến nỗi tôi không thể thốt ra một lời xin lỗi. Tôi biết tôi sắp mất đi gia đình hạnh phúc của mình. Tôi muốn gặp vợ để xin lỗi nhưng tôi không biết phải nói sao vì tôi đã gây ra cho cô ấy quá nhiều đau khổ. Có cách nào cứu vãn được hạnh phúc gia đình này không?
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.