Trong lúc chúng tôi đang uống rượu, cô ấy gọi điện đe dọa nếu tôi không về nhà sẽ ra quán mắng bạn bè, tôi phải lịch sự từ chối và về nhà ngay. Vừa vào nhà, mẹ mắng tôi không nói nên lời, từ trong bếp lấy dao ra và chặt yên xe máy thành từng mảnh trước mặt mẹ tôi.
Tôi năm nay 32 tuổi, lấy chồng được gần 5 năm và có một cô con gái 4 tuổi. Có thể nói, vợ chồng tôi chưa hề có cuộc sống hạnh phúc kể từ khi lấy nhau. Nếu không vì lòng tự trọng của mình, tôi đã bỏ vợ ngay trong ngày cưới. Đêm trước ngày cưới, tôi ngồi cùng anh trai, anh rể và một ông chú chơi bài đến khoảng mười một giờ, vợ tôi nhắn tin bảo tôi nghỉ ngơi sau.
Cô ấy nhắn tin xúc phạm tôi và khiến tôi tức giận. Nếu cô ấy muốn tôi kết hôn thì hãy kết hôn. Nếu cô ấy không kết hôn thì đừng kết hôn. Sáng mai, khi cô định trang điểm, gia đình đã thuyết phục cô không đi nhưng cô vẫn không chịu. Ngay cả bố tôi cũng cầu xin mẹ đừng để ý, cho đến khi mọi người căng thẳng đến mức cuối cùng mẹ cũng đứng dậy trang điểm, rồi mới biết rằng đám cưới của tôi cũng không phải là một ngày vui vẻ. Nếu không vì lòng tự trọng của tôi (tôi làm việc trong cơ quan nhà nước) và vì bữa tiệc đã được đặt trước nên tôi đã bỏ cô ấy ngay tại chỗ.
Thừa nhận tôi chán vợ
Một năm sau, chúng tôi có đứa con đầu lòng, có thể nói con gái tôi rất ngoan và dễ thương, tôi rất hạnh phúc. Tuy nhiên, vợ tôi là người chu đáo và tuyệt vời, tôi làm trong cơ quan nhà nước nên có mạng lưới quan hệ rộng, lại là người phóng khoáng nên mỗi chiều đi làm về, bạn bè thường gọi điện cho tôi. Khi tôi đi, cô ấy lịch sự từ chối vì tôi muốn ở bên gia đình nhưng cô ấy vẫn chưa hài lòng và thường xuyên chỉ trích tôi.
Có vài lần tôi đang ngồi cùng bạn bè thì cô ấy mắng mỏ tôi và bạn bè, điều đó khiến tôi và bạn bè rất xấu hổ. Nhiều lần tôi tức giận và đánh nhau. Vợ tôi là người ngăn nắp nhưng tôi thì ngược lại nên suốt ngày nói nhảm, dù tôi có làm gì cô ấy cũng không hài lòng. Thứ bảy và chủ nhật, tôi đi chợ từ sáng sớm để mua đồ ăn và bữa sáng, sau đó đi uống cà phê với bạn bè. Người đàn ông đi chợ không biết nhiều cũng mua nhưng cô nói: “Anh đi chợ chỉ để mua nên về nhà nhanh thôi, anh đi ra ngoài cũng không có ý tốt gì đâu”. . Nghe mà đau lòng quá!
Tôi và chồng cãi nhau, tôi chưa bao giờ nói một lời gay gắt với vợ mà cô ấy lại gọi tôi là bạn, chửi bới, xúc phạm tôi. Tôi đi làm đưa tiền cho cô ấy và lẽ ra tôi phải mua đất, xây nhà và có nhà riêng nhưng tôi cứ nghĩ đến vợ vì từ khi lấy nhau tôi luôn nghĩ một ngày nào đó tôi và chồng sẽ cưới nhau. . Khi cơn trầm cảm của cô ấy lên đến đỉnh điểm, bạn bè rủ cô ấy đi uống rượu, cô ấy gọi điện và đe dọa nếu không về nhà sẽ đến quán bar và chửi bới tất cả bạn bè tôi.
Tôi phải lịch sự từ chối bạn bè vì ở nhà có việc phải làm, nếu không cô ấy ra ngoài làm ầm ĩ sẽ mất mặt. Nhưng về đến nhà, mẹ mắng tôi không còn gì để nói, mẹ lấy dao trong bếp ra và chặt yên xe máy thành từng mảnh trước mặt mẹ tôi. Tôi không nói, hoặc tôi quá lười để nói bất cứ điều gì.
Từ khi lấy nhau, tôi chưa bao giờ say đến mức luôn uống đến mức dừng lại, nên tôi luôn uống ít hơn bạn bè. Trong lúc bực bội, tôi đã vô tình nhảy vào xổ số và mắc nợ, cô ấy biết và tôi cũng thừa nhận. Tôi hỏi vợ số tiền tôi đưa cho cô ấy được tiết kiệm ở đâu để tôi có thể trả nợ và ngừng cờ bạc nhưng cô ấy nói đã tiêu hết. Tôi mượn tiền để trả nợ mà không nói một lời.
Tôi sống ly thân được 4 tháng nhưng con gái tôi cứ ốm liên tục, tôi thương nó nên tôi về ở với nó. Từ đó, tôi cật lực làm việc để trả nợ và chăm sóc gia đình, từ giặt quần áo, nấu ăn ở chợ, rửa bát, tắm rửa cho con, nhưng tiếc thay, cô ấy vẫn chưa hài lòng. Vợ tôi không muốn tôi đi uống rượu với bạn bè hay chơi thể thao, cô ấy chỉ muốn tôi giúp cô ấy việc nhà khi tôi đi làm về.
Mỗi lần tôi đi uống rượu hay tập thể dục về, cô ấy lại cằn nhằn khiến không khí gia đình trở nên căng thẳng. Tôi không hề hẹp hòi, cô ấy cũng có bạn bè, dù tôi đi đâu, làm gì, tôi cũng không bao giờ phàn nàn, tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào, quay lại bất cứ lúc nào, tôi sẽ không bao giờ gọi cô ấy về. Giữa lúc cô ấy về, tôi vẫn vui vẻ, bình thường.
Bây giờ tôi không biết phải làm gì. Đột nhiên tôi nhớ ra mình vừa mua cho cô ấy một chiếc điện thoại di động cách đây vài ngày, vô tình nhìn thấy tin nhắn của một người đàn ông trên chiếc điện thoại di động cũ của cô ấy: “Đây là cách em đối xử với anh sao? Chia tay đi”, “Tất cả là vì của Em và Anh là người duy nhất bị bệnh”, “Anh có chịu cho em ăn mì không?
Tôi rủ cô ấy đi chơi với bạn trai nhưng cô ấy nổi giận, gọi tôi là bạn và lăng mạ tôi. Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi và cô ấy như hai thế giới, chúng tôi không hiểu nhau, không thể thông cảm được nữa, tôi đã làm mọi cách để vừa lòng cô ấy nhưng tôi không thể. Sáng nay tôi ra tòa xin ly hôn nhưng tôi thực sự không muốn vì tôi thương con và sợ nếu không có bố, con sẽ phải chịu đau khổ trước mặt bạn bè. Mỗi lần tôi hỏi con muốn sống với ai, nó đều nói muốn ở với bố mẹ, nghe con nói vậy mà lòng tôi đau lắm, nhưng nếu tiếp tục cuộc hôn nhân này thì cả hai vợ chồng sẽ đau khổ. Tôi cần một số lời khuyên từ mọi người. Cảm ơn!
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.