Tôi không thể giữ được ngôi nhà vì mất gần hết tiền và phải mở một nhà hàng bình dân. Vợ tôi cũng làm việc ở ngân hàng, công việc vất vả hơn nhiều người nhưng lại phải chăm sóc tôi, điều đó thật đáng buồn.
Tôi và vợ quen nhau từ năm thứ hai đại học. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng làm việc ở ngân hàng hai năm rồi kết hôn. Khi kết hôn, tôi quyết định ra ngoài và kinh doanh nhiều hơn vì lúc đó tôi kiếm được rất nhiều tiền. Cuối năm 2009, thị trường kinh doanh bắt đầu suy thoái. Không ai ngờ rằng nền kinh tế toàn cầu sẽ rơi vào suy thoái. Cho đến nay, tôi mới rút được một phần tiền của mình. Tôi không muốn đổ lỗi cho thị trường hay ai khác, tôi chỉ trách bản thân mình yếu đuối và không kịp phản ứng. Bây giờ tôi là một thảm họa.
Một năm sau khi lấy chồng, con gái lớn của tôi mua được một căn nhà mới rộng rãi, sang trọng. Mọi người đều vui mừng và khen ngợi. Sau đó tôi không thể giữ được ngôi nhà vì gần như hết tiền và tất cả những gì tôi còn lại là mở một nhà hàng bình dân. Từ đây trở đi, tôi bắt đầu trải qua biết bao khó khăn, người thân của tôi không từ chối nhưng họ cũng không thể giúp đỡ tôi.
Thừa nhận tôi là “thảm họa” với vợ
Việc kinh doanh dù không mấy thành công nhưng vẫn là niềm mơ ước của nhiều người. Thu nhập và chi phí tưởng chừng ổn định nhưng vì nợ đọng phải trả nên có lúc tôi bị mất thanh khoản. Muốn vay tiền bây giờ chỉ có vợ tôi mới được vay. Tôi biết mẹ đau khổ và tủi nhục, mẹ cũng làm ở ngân hàng, công việc vất vả hơn nhiều người nhưng mẹ vẫn phải lo cho tôi. Thật là buồn.
Vốn dĩ tôi muốn nói một lời an ủi để cô ấy dễ chịu hơn, nhưng đã hơn 6 tháng rồi tôi không nói một lời nào, tôi lại tự trách mình. Với vợ tôi, cuộc sống là địa ngục. Điệp khúc ly hôn và tự sát, anh hận em, em làm tổn thương anh, em làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác, em đã cho anh được gì, nếu không xin lỗi thì xuống địa ngục đi, sống chẳng hơn thú vật, bất tài, vô dụng , cứ lặp đi lặp lại từ vợ.
Mỗi lần con khóc, tôi đều khóc thầm. Giờ tôi đã quen với việc vợ mắng tôi bướng bỉnh, con mới 3 tuổi. Nhiều lúc tôi khóc trong lòng, rồi bật khóc, muốn rời xa nhưng không thể. Con ơi, tự tử khiến cuộc sống trở nên vô nghĩa.
Sáng nay đón con ở quán, đi học về hỏi thăm quán thì vợ tôi tức giận, con không chịu được nên tôi đành im lặng an ủi. Vợ tôi nói mỗi khi tôi thiếu tiền là cô ấy mắng tôi. Có đau không? Là một người đàn ông, tôi tổn thương rất nhiều nhưng không phải thương cho mình mà thương cho các con. Tôi phải làm gì nếu con tôi không thể chịu đựng được? Ly thân? Vợ tôi phải đồng ý, cô ấy thường xuyên đệ đơn ly hôn. Về phần con tôi, tôi chắc chắn sẽ nhớ nó.
Làm kinh doanh lại, tôi biết kinh doanh lại, sáng, rồi chiều, rồi tối, rồi khuya, đi chợ, quản lý nhân viên phục vụ, quản bếp, cho con ăn, phàn nàn của khách hàng, Thu nhập nhiều hay ít, phải làm gì, cải cách cái gì, ai không muốn điều hành doanh nghiệp hiệu quả? Tôi cần sự học hỏi và khả năng. Tôi có thể lấy nó ở đâu bây giờ? Tôi bị đau đầu mà không để đầu đau, tôi lo lắng mà không để mình lo lắng, còn vợ tôi thì nói rằng cô ấy “bình tĩnh như một panh”.
Làm sao tôi có thể lèo lái con tàu cuộc đời mình? Cảm ơn bạn rất nhiều.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.