Tôi hỏi anh: “Anh thất nghiệp thì cứ ở nhà chăm con và làm việc nhà, em sẽ lo cho anh và bố anh nhưng anh vẫn nhiều lần đưa con đến quán cà phê chơi bài”. , và tôi đã bị bắt một lần.
Vợ chồng tôi năm nay 34 tuổi và có một cậu con trai 4 tuổi. Cuộc hôn nhân của tôi gặp rắc rối. Chúng tôi kết hôn cách đây sáu năm và anh ấy là bạn cùng lớp cấp ba, nhưng khi tôi học đại học, chúng tôi hiếm khi liên lạc với nhau và chỉ gặp nhau một lần mỗi dịp Tết. Nhưng số phận bất ngờ ập đến với tôi và tôi cưới anh ấy trước sự ngạc nhiên của bạn bè.
Chúng tôi kết hôn khi còn non nớt về mặt cảm xúc. Chúng tôi chỉ là anh em kết nghĩa từ thời trung học và bắt đầu thích nhau qua điện thoại. Chỉ nửa tháng sau đám cưới, tôi bàng hoàng vì anh đã lấy số vàng cưới đi bán. Khi biết chuyện, anh đã yêu cầu tôi bán đi để trả nợ, điều mà tôi chưa từng nghe anh nói trước khi lấy nhau. Vì vẫn còn tình cảm với anh nên tôi đã để anh ra đi dù anh không hề cầu xin sự tha thứ. Bề ngoài chúng tôi vui mừng vì mới cưới và mẹ chồng đã xây cho chúng tôi một ngôi nhà riêng với nội thất tươm tất mà tôi mua sau đám cưới, tôi làm kế toán còn anh cũng làm kế toán. .
Tiết lộ chồng thường xuyên đưa con đi đánh bạc
Anh thường nói với tôi rằng tôi hạnh phúc vì có tất cả mọi thứ, nhưng không ai biết rằng tôi phải gánh trên vai gánh nặng này, lo việc nhà từ trong ra ngoài và lo chi tiêu cho anh vì anh không kiếm đủ tiền chi tiêu. . Tôi phải đưa tiền cho bạn mỗi ngày nhưng bạn không thể nhìn thấy mức lương của mình. Anh ấy luôn về nhà trong tình trạng say khướt lúc 8 giờ tối trừ khi muốn làm tôi vui lòng. Mẹ ruột của tôi nói rằng khi có con, con sẽ biết chăm lo cho gia đình.
Trong thời gian mang thai, tôi đã làm việc rất chăm chỉ và chăm sóc anh nhưng anh không hề thay đổi chút nào. Trước khi sinh con một tháng, anh ta phá sản vì cờ bạc và chơi xổ số. Tôi dùng hết số tiền dành dụm để trả nợ cho anh, rồi sinh ra một đứa con nghèo khó, nhưng anh chẳng có gì phải lo lắng ngoài việc uống rượu, chơi bi-a, mua vé số và cờ bạc. Con ba tháng tuổi của tôi đi làm lại vì không bú mẹ và tôi lại thiếu tiền nên bà nội trông cháu để tôi đi làm. Tôi lấy tiền An sinh xã hội để trả một phần nợ của anh ấy và làm việc suốt năm sau để trả hết.
Tôi tưởng anh hiểu sự hy sinh của tôi nhưng không, anh chỉ để tôi đi làm, nuôi con, nuôi anh và mọi việc khác. Anh chỉ biết đi làm không lương, đi uống rượu, về nhà càng lúc càng muộn và thỉnh thoảng giúp vợ một số việc nhà. Đổi lại, anh ở nhà với vợ con vào thứ bảy và chủ nhật, nghĩa là thứ hai anh có tiền đi làm. Khi con tôi được hai tuổi, tôi phát hiện toàn bộ giấy tờ nhà (quyền sở hữu chung) đều bị mất dù tôi vẫn giữ. Anh mắng tôi không biết giữ gìn và hỏi anh đang làm gì. Cuối cùng tôi phát hiện ra rằng anh ta đang giả vờ bán nhà và mua vé số một cách hợp lý.
Tôi bàng hoàng và quyết tâm không bao giờ có khả năng trả nợ cho anh, tôi đâm đơn ly hôn nhưng anh cứ hỏi: “Làm sao trả hết nợ?”. Tôi muốn anh bán nhà để trả nợ và chuyển về ở. xây một ngôi nhà mới gần nhà bà ngoại hơn, nhưng nếu anh ấy lại mắc nợ thì anh ấy sẽ rời khỏi nhà tôi. Thế là anh bán nhà để trả nợ, để lại khoảng 100 triệu đồng. Khi tôi xây nhà mới, đẹp hơn nhà cũ rất nhiều nhưng anh ấy lại không chăm sóc, uống rượu đến tận khuya rồi mới về nhà như trước. Công việc bấp bênh: lấy vợ, làm thợ điện (nhân viên hợp đồng), phá sản, sinh con, bỏ nghề điện, chuyển sang làm marketing nhưng giờ làm hết nơi này đến nơi khác. Tôi đã quản chế anh ta, tôi không thể nhớ số lần.
Trong sáu tháng qua, tôi đã ngừng đưa tiền tiêu vặt cho anh ấy và anh ấy thường cầm máy tính xách tay của tôi và đôi khi là cầm ô tô để đi làm. Bị cầm đồ và chuộc lại nhiều lần cho đến khi anh ta vỡ nợ lần nữa. Tôi hỏi xe đâu, laptop đâu thì anh ta mắng tôi hoặc nói dối để bỏ đi. Hiện tại tôi đã nộp đơn xin ly hôn nhưng tôi vẫn đang đắn đo vì con, tôi cũng rất có lỗi với anh ấy. Nhìn lại, anh không còn yêu tôi nữa, dù tôi có phớt lờ anh thì anh cũng không thay đổi.
Nói thật, mỗi lần tôi vỡ nợ, mẹ chồng đều biết chuyện và hợp tác với tôi để giải quyết, lần này tôi phớt lờ và hỏi mẹ: “Nếu thất nghiệp thì cứ ở nhà đi. chăm con và làm việc nhà. Tôi “sẽ nuôi hai con”, nhưng anh ta vẫn nhiều lần đưa con tôi đi cafe chơi bài, có lần tôi bắt gặp. Bạn cho rằng sống theo yêu cầu của tôi là ép buộc bạn, nhưng bạn không thể làm được. Xin hãy cho tôi lời khuyên rằng tôi nên tiếp tục đau khổ vì các con tôi nhất quyết ly hôn rồi chuyện gì sẽ đến. Một số từ ngữ không thể diễn tả hết cảm xúc của tôi và chúng tôi rất mong nhận được những góp ý ý nghĩa của bạn.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.