Ở đây chúng tôi không có sự lãng mạn của tình yêu đích thực, tôi yêu cô ấy nhưng cô ấy không yêu cô ấy và chúng tôi vẫn kết hôn. Tôi thấy buồn cho bản thân vì đã yêu cô ấy, buồn vì cô ấy không yêu mình, và càng buồn hơn vì không thể để cô ấy ra đi.
Tôi và cô ấy quen nhau qua người thân, tôi năm nay 40 tuổi, cô ấy 34 tuổi. Hãy nói chuyện. Thực ra cô ấy tốt hơn tôi, tôi hiểu tình cảm của mình dành cho cô ấy hơn nên tôi chủ động nhắn tin vào mỗi buổi sáng, buổi trưa và buổi tối. Chúng tôi quen nhau được 4 tháng, cô ấy chưa bao giờ gọi điện cho tôi để cầu xin sự thương xót hay hẹn gặp dù cô ấy luôn cười và hào hứng khi chúng tôi gặp nhau.
Rồi cô ấy càng ngày càng ít thông tin, trả lời tin nhắn lâu hơn và cô ấy nói bận hơn lúc tôi hẹn. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và cảm giác chia ly lại ập đến. Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cô ấy và tôi nghĩ đó là một bước tiến mới nhưng khi gặp cô ấy, cô ấy nói có lẽ chuyện tình này sẽ không suôn sẻ và xin lỗi vì đã không còn tình cảm với tôi. Tôi cũng đánh giá cao sự thật này, vậy nếu mọi người không thích nó thì sao? Tôi không thể chịu đựng được việc có cô ấy ra khỏi cuộc đời mình, tôi không thể diễn tả được cảm giác đó nhưng tôi cảm thấy thật thoải mái khi chúng tôi ở bên nhau. Dù biết là vô vọng nhưng tôi vẫn nhắn tin cho cô ấy, dù có lúc cô ấy trả lời, có lúc không.
Tôi đau lòng khi thừa nhận lời cầu hôn.
Tôi không giàu nhưng có nhà để ở, có ô tô để lái, đủ lo cho vợ con tương lai. Tôi chưa lấy chồng, không phải vì phụ nữ không yêu tôi, có lẽ tôi hơi khó hòa đồng như gia đình tôi nói. Tôi có thể gây ấn tượng với mọi người về mọi chủ đề mỗi khi nói chuyện, nhưng mỗi khi có ai đó nhắc đến vấn đề hôn nhân, tôi lại trở nên vô lý. Các cuộc trò chuyện hầu như luôn kết thúc bằng điệp khúc của mẹ chồng: “Dù con có nói gì đi nữa, con cũng lo tìm người để mẹ gặp con dâu và ôm cháu nội”, rồi tôi bực bội.
Tiếc là có nhiều người mai mối nhưng tôi không hề cảm thấy bất cẩn hay bí mật. Chỉ có cô ấy trưởng thành, nhạy cảm và ân cần mới có thể khiến tôi tưởng tượng được cuộc hôn nhân của mình. Có thể cô ấy không dễ gần lắm nhưng lại rất thẳng thắn, vì cô ấy có thể biết mình có yêu ai không, không giống như một số phụ nữ khác không thể nói khi nào họ yêu hay không yêu ai. Đó là lý do tại sao tôi yêu cô ấy và muốn cô ấy nhiều hơn.
Mối tình nhạt dần, bỗng nhiên cô trả lời bằng tin nhắn: “Em ơi, mình lấy nhau đi, đừng yêu, đừng tìm hiểu gì nữa, chuyện của chúng ta ngay từ đầu không phải là gặp gỡ mà là chuyện tình cảm. , nên tôi sẽ không tìm nó nữa. “Không lãng mạn nữa. Tất nhiên, đây là điều tôi đã chờ đợi bấy lâu nay, rồi từ “nhưng” cứ hiện lên trong đầu tôi và lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy buồn đến thế. Điều này có nghĩa là tôi không có sự lãng mạn của tình yêu đích thực, tôi yêu cô ấy nhưng cô ấy không yêu tôi và vẫn có gia đình.
Sẽ thật tốt nếu cô ấy không thẳng thắn và giả vờ có tình cảm với tôi vì cô ấy cũng đã đến với tôi. Có lẽ bố mẹ cô ấy cũng như gia đình tôi đã gây “áp lực” cho cô ấy rất nhiều. Tôi thấy buồn cho bản thân vì đã yêu cô ấy, buồn vì cô ấy không yêu mình, và càng buồn hơn vì không thể để cô ấy ra đi.
Có lẽ cuộc hôn nhân của tôi đang gặp rủi ro, nhưng phụ nữ không nên cưới người yêu họ nhiều hơn sao? Tôi hy vọng tình yêu của tôi có thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc và cô ấy sẽ dần dần yêu tôi.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.