Anh ấy thường chê tôi vụng về, mập mạp, rồi lại chê tôi nửa đùa nửa thật trước mặt bạn bè chỉ trích tôi nhiều thứ. Tôi không thể chịu được việc tranh cãi trước mặt mọi người. Tôi thấy bạn không phải là đàn ông chút nào.
Chúng tôi lấy nhau hơn chục năm, có hai con trai, cuộc sống không hạnh phúc. Trong cuộc sống hôn nhân có rất nhiều mâu thuẫn như lo lắng về tài chính, không hợp nhau về tình dục… nhưng có lẽ chính những mâu thuẫn này đã châm ngòi cho cuộc “chiến tranh lạnh” vừa qua và khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi, chán nản.
Anh là quân nhân, mới vào quân đội được hai tháng, công việc nhẹ nhàng, đôi khi phải làm ca đêm. Anh có tính cách hiền lành nhưng khô khan và tàn nhẫn. Dường như anh không bao giờ biết cách gọi điện cho vợ, trò chuyện với con trong giờ trực. Tôi gọi cho anh ấy và chỉ nói được vài lời trước khi anh ấy cúp máy. Anh ta là người vô tâm và có thói quen khoe khoang.
Khoảng ba năm trước tôi chứng kiến anh ngoại tình. Anh ấy đã thừa nhận điều đó và cầu xin sự tha thứ của tôi. Tôi đau đớn vì con cái và danh tiếng của mình, tôi không ly hôn. Từ đó đến nay, tôi không biết anh ấy trung thành hay thận trọng, cũng không thấy dấu hiệu nào cho thấy điều đó. Có một điều đáng nghi: Trong 6 tháng qua, tôi và chồng có đời sống tình dục buồn tẻ. Tôi hỏi nhưng anh không nói.
Tôi tâm sự, chồng tôi thường xuyên nói xấu tôi trước mặt bạn bè anh.
Chồng tôi thường xuyên nói xấu vợ mọi lúc mọi nơi khiến tôi xấu hổ trước mặt mọi người. Tôi đã nhiều lần giận dữ nhưng anh vẫn không thay đổi. Anh ấy thường chê tôi vụng về, mập mạp, rồi lại chê tôi nửa đùa nửa thật trước mặt bạn bè chỉ trích tôi nhiều thứ. Tôi không thể chịu được việc tranh cãi trước mặt mọi người. Tôi thấy bạn không phải là đàn ông chút nào.
Thành thật mà nói, tôi và chồng có tính cách rất khác nhau. Tôi có thể tính toán tốt hơn bạn và giao tiếp tốt hơn bạn, nhưng tôi không giỏi việc nhà. Tôi cũng đã thử điều đó nhưng tôi đã tiến bộ rất nhiều. Anh ấy biết mình không tốt bằng vợ nên đôi khi anh ấy cố gắng thể hiện sự tự tin bằng cách nói xấu cô ấy. Lúc đầu tôi nghĩ đó là chuyện bình thường và thế thôi, nhưng càng về sau anh ấy càng trở nên vô lý.
Có lần tôi ốm, tôi gọi cho bố: “Bố ơi, con sắp về nhà rồi, mẹ ốm”. Bố tưởng con nói dối nên bảo bố về nên tắt máy. Anh ấy không bao giờ quay lại hoặc gọi để kiểm tra tôi. Tôi nằm trên giường nước mắt chảy dài trên má. Ngày hôm sau, anh về nhà như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nghĩ điều đó thật đáng buồn. Nếu hôm qua có chuyện gì xảy ra với anh, em sẽ không cảm thấy gì phải không?
Tôi đã không nói chuyện trong năm ngày và anh ấy phớt lờ tôi. Chúng tôi đi làm vào ban ngày, ngủ chung giường vào ban đêm và anh ấy không trang điểm. Anh ấy nghĩ nếu tôi không nói thì có lẽ anh ấy cũng sẽ không buồn nói trước. Tôi rất buồn và không biết phải làm gì. Tôi chán cuộc sống hôn nhân và đôi lúc tôi nghĩ, em có ai khác không?
Sau đó tôi cảm thấy tê liệt và không còn chú ý nữa. Tôi cảm thấy tình yêu của mình dành cho anh đã cạn kiệt và anh không đáng được tôi tôn trọng, quan tâm vì con tôi không thể ly hôn được. Tôi không biết phải làm gì.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.