Anh ấy không cho tôi đến nhà anh ấy, lần nào anh ấy qua cũng bị anh chị em mắng mỏ. Có lần, tôi bị anh chồng tát mấy cái vì thô lỗ, dám cãi lời anh ấy.
Khi tôi viết những lời tâm sự này, cảm giác cô đơn và buồn bã không thể diễn tả được. Đối với một người phụ nữ, cuối tuần là ngày hạnh phúc nhất bên chồng con, cùng nhau ăn cơm, vui vẻ. Nhưng tôi, một người phụ nữ trẻ có nhiều thứ, lại cảm thấy lạc lõng, lạc lõng và không mục đích. đến tuyệt vọng. Tôi khao khát được ôm con vào lòng, lắng nghe tiếng cười nghịch ngợm của con và có một gia đình giản dị, nhưng ước mơ này dường như quá xa vời đối với tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất cằn cỗi của một xã nhỏ ở Vũng Tàu, tuổi thơ nghèo khó, vô tư của tôi trôi qua nhanh chóng khi tôi học được cách vui buồn, cách cảm nhận trái tim mình. Gia đình tôi nghèo, không hạnh phúc, chúng tôi thường xuyên bất đồng, cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt. Hai chị em tôi chủ yếu giúp đỡ các em và cùng nhau lớn lên. Tôi chưa bao giờ có một bữa cơm gia đình thật sự, vui vẻ nên sau khi học xong lớp 12, tôi phải rời xa gia đình và vào TP.HCM tìm việc làm.
Tôi tâm sự gia đình chồng luôn xấu hổ mỗi lần đến thăm các con
Khi đó, tôi là một cô gái quê, hồn nhiên và ngây thơ, không có người quen hay anh em họ hàng. Tôi gặp một vài bạn học cũ và được cho một nơi ở. Tôi đi làm, không có bằng cấp, tôi ốm nên không làm được gì nhiều, lương ba phần trăm, đói no, có lúc mệt muốn về nhà, nhưng Tôi nghĩ đến gia đình mình Sau khi bị trêu chọc vì đã bỏ lại quá nhiều thứ ở phía sau, tôi đã cố gắng bước tiếp sau một thời gian dài không thể làm được gì. Đây cũng chính là động lực để tôi từ một cô gái quê đi làm đến bây giờ có cái gọi là làm ăn đàng hoàng. Con số đó không nhiều nhưng để có thể tốt nghiệp lớp 12, tôi không thể phàn nàn về công việc mình đang làm hiện tại.
Lúc đó tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục làm việc như thế này thì cơ thể mình sẽ không chịu nổi. Vì nhanh chóng nắm vững công việc, nói giỏi, ngoại hình ưa nhìn nên tôi quyết định nghỉ việc và làm công việc bán hàng cho một công ty. Cuộc sống và công việc của một nhân viên bán hàng cũng rất vất vả và vất vả. Khoảng 5 năm sau, tôi xin vào làm nhân viên bán hàng ở một công ty chuyên về đồ may tay.
Với bề dày kinh nghiệm, tôi đã đạt được một số thành tựu nhỏ ở công ty này, tôi được sếp tôn trọng, được bạn bè, đồng nghiệp yêu mến. Giờ đây cuộc sống không còn quá khó khăn và tôi có tiền mua cho mình một căn nhà nhỏ. Gửi tiền về cho bố mẹ. Tôi mong sự nghiệp của mình sẽ ngày càng tốt hơn nhưng trong sâu thẳm tôi luôn cảm thấy cô đơn và trống rỗng. Tôi đã gặp một vài người nhưng dường như tình yêu đã bị chia cắt và tôi vẫn đang loay hoay và chưa chính thức gặp ai cho đến khi gặp Hoàng.
Anh đến giúp tôi vơi đi nỗi cô đơn của một cô gái sống một mình xa nhà, lúc đó tôi bị mất xe, toàn bộ tiền bạc và đồ đạc cá nhân, toàn bộ đồ đạc trong túi đều bị cướp, tôi chỉ biết mình là người. một mình. Tại thời điểm này. Anh mua cho tôi một chiếc ô tô, một chiếc điện thoại, cho tôi một ít chi phí sinh hoạt và vẫn yêu tôi nên nhanh chóng được tôi sủng ái. Vì công ty của anh ấy nhỏ nên anh ấy mời tôi đến làm việc ở đó, đường xa và có nhiều khách hàng nên tôi đã nghỉ việc và đến làm việc với anh ấy. Từ đó về sau tôi sống với nhau như vợ chồng, vẫn làm việc và giao hợp đồng cho anh đứng tên tôi.
Càng ở bên anh, tôi phát hiện anh là người vui tươi, yêu bạn bè và tỉ mỉ. Có lần chúng tôi cãi nhau và anh ấy bắt tôi phải trả lại xe cùng toàn bộ đồ đạc anh ấy đã mua cho tôi trước đó. Tôi phát hiện ra rằng anh ta không phải như tôi nghĩ và anh ta cũng tệ như những kẻ tôi đọc trên báo. Tôi đã định chia tay anh ấy và bắt đầu lại từ đầu nhưng đúng lúc đó tôi phát hiện ra mình có thai. Bạn bè, gia đình biết tôi quen anh, tôi chưa từng phá thai nên sợ hãi nên đành nhượng bộ anh mà kết hôn. Tôi nghĩ có lẽ khi anh kết hôn và làm bố, anh sẽ thay đổi. Đám cưới của tôi đẫm nước mắt vì anh giờ đã là một con người khác, một con người hẹp hòi, ích kỷ.
Đám cưới ở quê tôi xong, chúng tôi vào Sài Gòn làm đám cưới tại nhà anh và anh lấy hết tiền cưới của chị gái rồi viết tên trong danh sách mời ra một tờ giấy rồi đưa cho chúng tôi. Tôi đã không hài lòng kể từ đó. Khi cưới nhau chúng tôi cãi nhau rất nhiều vì không thống nhất được mọi việc nên cũng không quan tâm đến việc xin giấy đăng ký kết hôn. Một ít tiền anh kiếm được đưa cho tôi để mua đồ ăn thức uống, còn lại anh dành dụm và tiêu xài cho bạn bè, rồi đưa hết cho em gái. Anh ta đánh tôi nhiều lần, nhưng vì đứa con trong bụng, tôi đã cố gắng nhượng bộ, làm việc cật lực để thu hút khách hàng, làm việc cật lực để kiếm tiền và tiết kiệm cho đến ngày sinh con.
Khi tôi sinh con gái, một thiên thần nhỏ xinh xắn, đáng yêu, tôi tưởng cháu sẽ thay đổi nhưng cháu vẫn vui tươi như ngày nào, không chịu đưa tiền cho tôi hay can thiệp vào công việc gia đình. Tôi phải đi làm kiếm tiền ngay từ khi sinh ra. Lúc này tôi đã thành lập được công ty nhỏ của riêng mình và không còn phụ thuộc vào anh ấy nữa nên tôi đã có một ít tiền để nuôi sống bản thân.
Có lần anh ấy đánh tôi làm tôi bị thương một phần mặt nên hôm đó tôi phải gấp đến gặp khách hàng để ký hợp đồng. Nhiều người hỏi tôi bị sao và tôi phải nói dối. Đôi mắt to tròn vì tôi lo lắng và căng thẳng vì phải phục tùng quá lâu. Có lần anh đi vắng một tuần, để lại hai mẹ con ở nhà, tôi đưa con gái về nhà chồng nhờ anh chăm sóc vì tôi không có khả năng cũng như không có tiền nuôi con. Tôi cứ tưởng lúc giận mình chỉ là hiểu cơn giận của mình thôi, nhưng không ngờ rằng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại con nữa.
Anh ấy không cho tôi đến nhà anh ấy, lần nào tôi đến đó cũng bị anh chị em mắng mỏ. Có lần, tôi bị anh chồng tát mấy cái vì thô lỗ, dám cãi lời anh ấy. Mỗi lần về thăm con, tôi đều bị gia đình mắng mỏ, khinh thường, tôi cảm thấy tủi nhục, đau đớn nhưng vì con, tôi vẫn kiên trì dù không thể chịu đựng được mãi. Anh ta nói sẽ đánh tôi tại nhà anh ta nếu tôi qua đây lần nữa nên tôi không dám đến đó. Ta sợ ngươi và anh em ngươi sẽ bị mọi người sỉ nhục, sỉ nhục.
Đã hai năm kể từ khi chúng tôi chia tay, tôi đã gọi điện, nhắn tin, van xin rất nhiều lần nhưng anh ấy vẫn nhẫn tâm không đưa con đến gặp tôi và tôi không đành lòng đối mặt với gia đình khủng khiếp đó.
Đó là cuộc sống của tôi ở Sài Gòn suốt 10 năm qua, một mình và vẫn hoàn toàn cô độc. Tôi quay lại cuộc sống độc thân khi còn độc thân, không chồng, không con, không gia đình và cũng không có tiền mua nhà nên vẫn đi thuê nhà. Tôi chỉ làm việc để tìm niềm vui nhưng về đêm tôi cảm thấy cô đơn, đau khổ, nhớ con. Đã lâu tôi không được gần con và nó đã quên mất tôi.
Cuối tuần chỉ biết vùi đầu vào máy tính, đọc báo, xem phim rồi ngủ, chờ ngày làm việc mới. Cuộc sống thật nhàm chán. Tôi sống theo cách của tôi. Tôi có thể làm gì để thoát khỏi tình trạng này?
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.