“Trái tim tôi như một bông hoa, có nhiều cánh, ký ức cũng như cánh hoa nhưng chỉ có một nhụy. Pestil là chồng hiện tại của tôi. Có thể tôi không hạnh phúc nhưng tôi không muốn người khác vì tôi mà phải bất hạnh.” Tôi hiểu rằng tôi chỉ là một cánh hoa trong số đó.
Tôi năm nay 33 tuổi, muốn có một gia đình ấm áp. Tôi không quá già cũng không quá trẻ. Tôi kết hôn và ly hôn hai tháng sau đó. Hôm nay, giữa cuộc sống xa hoa, sung túc, anh ngồi nhớ em, một người mà anh không biết trân trọng.
Hơn mười năm trước, tôi là công nhân dầu khí giỏi, có rất nhiều tiền. Tôi gặp cô một lần ở Sài Gòn, thấy cô mặc áo dài trắng, cười rạng rỡ đến nỗi lấy đi tâm hồn tôi. Tình cờ cô ấy đến Vũng Tàu nơi tôi ở. Lần này tôi không bỏ lỡ cơ hội được gần gũi và làm quen với cô ấy. Cách nói chuyện hóm hỉnh và tiếng cười của cô ấy đã in sâu vào tâm trí tôi kể từ đó.
Tôi thú nhận rằng hình ảnh của bạn đã ở trong trái tim tôi suốt mười năm
Chúng tôi trao đổi số điện thoại và tôi mời cô ấy đến thăm nhà tôi và cũng đến nhà cô ấy. Trong lòng tôi luôn có cảm giác cô ấy cũng thích tôi nhưng khi tôi tỏ tình thì cô ấy từ chối vì bận học. Tôi lại đợi cô ấy một thời gian, cho đến khi cô ấy trở thành sinh viên ngoại ngữ năm thứ nhất, tôi quyết định tỏ tình lần nữa nhưng lần này tôi mời cô ấy đi Vũng Tàu chơi và bí mật đưa cô ấy đi gặp người thân, bạn bè. Bạn thật ngây thơ và không biết tôi đang làm gì.
Tôi đưa cô ấy đi dạo trên bãi biển, hướng tới một nơi vắng vẻ và bất ngờ ôm hôn cô ấy. Cô ấy đẩy tôi ra và tát tôi một cách lạnh lùng. Cô ấy bỏ đi mà không nói gì, còn tôi thì ôm mặt khóc. Tôi xin thề rằng lúc đó tôi hoàn toàn không có ác ý với bạn. Lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh nói lời xin lỗi, anh đối xử khác với em. Từ đó đến nay, cô ấy vẫn rất tốt với tôi và gia đình tôi, không nhắc đến chuyện đã qua, thậm chí còn giúp đỡ chị tôi khi chị ấy đang học đại học ở Sài Gòn, trong khi tôi cư xử không tốt với chị ấy. Chỉ là vì tôi yêu và ghét bạn.
Sau một thời gian, cô ấy kết hôn và thật đáng buồn là tôi kết hôn với người bạn cũ ngay sau khi hẹn hò được ba tháng. Trong thời gian đó, mẹ tôi bị u não phải vào Sài Gòn chữa bệnh, tôi gọi điện cho mẹ, tưởng mẹ sẽ không bao giờ trả lời nhưng không, mẹ tận tâm chăm sóc và thăm mẹ tôi, trong khi tôi không thể chịu nổi. vợ tôi với tôi.
Sau đó, người vợ miền Bắc của tôi đã lừa dối tôi và lấy đi toàn bộ tài sản của tôi, trong đó có lư hương của bố tôi. Bà ấy muốn lấy lại. Tôi đã ly hôn và không hề hối hận. Một thời gian sau, tôi được biết cô ấy cũng ly hôn vì chồng ngoại tình và cô ấy cũng có một con. Tôi muốn chữa lành vết thương cho cô ấy nên đã cố gắng kinh doanh, đầu tư, sống giàu có, đưa hai mẹ con cô ấy về nhà, bù đắp những ngày tháng khó khăn đó, vì tôi tin cô ấy vẫn còn tình cảm với tôi. Thế thì tôi đã sai…
Cách đây không lâu, tôi vào Sài Gòn và vô tình thấy cô ấy mua đồ trẻ em. Chúng tôi rất vui khi được gặp lại. Cô ấy trông quyến rũ hơn trước. Đôi mắt cô ấy không còn trong trẻo như trước nữa mà có một nỗi buồn khó tả. Hỏi thăm thì tôi được biết cô ấy đã tái hôn và có một đứa con. Bạn hỏi tôi rất nhiều nhưng tôi chỉ hỏi bạn một câu: “Bạn có hạnh phúc không?” Cô nói: “Tôi chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.
Qua trò chuyện, tôi đã hiểu tại sao lúc đó cô ấy không chấp nhận tình yêu của tôi. Đó là sự gia trưởng, kiêu ngạo, có lần cô ấy chứng kiến tôi mắng mẹ và bảo mẹ “quay lại”. Tôi hỏi trong lòng cô ấy có còn hình ảnh của tôi không, cô ấy mỉm cười nói: “Trái tim em như một đóa hoa, có nhiều cánh, ký ức của em cũng như cánh hoa nhưng chỉ có một nhị. Pestil là hiện tại của em.” Chồng ơi, em có thể không hạnh phúc, nhưng em không muốn người khác phải bất hạnh vì mình. Em hiểu rằng mình chỉ là một cánh hoa giữa họ.
Tôi buồn bã nhìn tấm lưng mong manh nhưng yêu dấu của em, vội lau nước mắt, tiếc nuối vì đã không nhẫn nhịn và làm tổn thương em nhiều đến thế. Sẽ thật tuyệt nếu bây giờ em là vợ anh. Anh nhớ em rất nhiều và anh không muốn mất em như thế này. Làm sao tôi có thể có được bạn? Tôi nên nghĩ gì?
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.