Anh biết em sẽ không yêu anh, nụ hôn đó chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi. Ngày xưa anh ngu ngốc, ngây thơ và yếu đuối, nhưng em bỗng trở thành một người trưởng thành bao dung. Anh sẽ không nhớ em vì trái tim anh còn chỗ cho người khác.
Tôi không biết diễn tả cảm giác lúc này như thế nào, nỗi nhớ trong lòng dâng trào và mãnh liệt. Anh theo bước chân em từng ngày, đợi em nơi phương xa. Bây giờ chúng ta đã xa nhau. Bạn có nhớ ngày chúng ta gặp nhau không? Anh nhớ từng ngày, từng câu chuyện chúng ta trải qua cùng em, anh nhớ từng cung bậc cảm xúc giữa chúng ta. Niềm hạnh phúc hằng ngày chờ đợi những tin nhắn chúc ngủ ngon và những lời động viên nhau giờ đã không còn nữa. Tôi thực sự nhớ bạn.
Tôi không biết đổ lỗi cho bạn là đúng hay sai. Lý do tôi kết thúc chuyện này là vì tôi muốn điều này tốt cho bạn, tôi muốn bạn được hạnh phúc và tôi không muốn bạn phải hối hận về sau. Anh nhớ em nhưng anh hứa sẽ chỉ nhớ trong im lặng, bởi giữa chúng ta có một thứ gọi là khoảng cách. Tôi cần một người sợ mất tôi chứ không phải người yêu nhưng vẫn để tôi đi và nói “Anh muốn em hạnh phúc”.
Tôi tin bạn sẽ quên đi những người không thuộc về bạn
Anh là như thế này, anh đã cho em bao nhiêu hạnh phúc, cho em biết rằng em quan trọng trong lòng ai đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng sao cả, anh chỉ muốn quên em càng sớm càng tốt. Điều đó làm phiền bạn khi bạn nhắn tin hoặc gọi điện và tôi không muốn trả lời nữa, nhưng tôi không biết trái tim tôi đau đến mức nào và lồng ngực tôi như muốn nổ tung vì nhớ bạn. Tôi đã phạm sai lầm gì? Bởi vì anh không thể ngăn mình ôm em? Lại khóc trước mặt tôi nữa à? Hay là tôi đã vô tình yêu em?
Chẳng phải ngày xưa em đã gửi cho anh những tin nhắn nhớ nhung và yêu thương sao? Tôi nhớ có người đã từng nói: “Khi kết thúc, người ta thường nghĩ về sự bắt đầu.” Đúng vậy, nếu trước đây tôi thờ ơ với sự nhớ thương và khao khát của bạn dành cho tôi thì bây giờ mọi người đều ngược lại, và điều đó đã trở thành… Mọi thứ tôi vô tình quên giờ đã được ghi nhớ, và tôi nhớ lại sự khởi đầu của tất cả.
Anh biết em sẽ không yêu anh, nụ hôn đó chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi. Ngày xưa anh ngu ngốc, ngây thơ và yếu đuối, nhưng em bỗng trở thành một người trưởng thành bao dung. Anh sẽ không nhớ em vì trái tim anh còn chỗ cho người khác. Em biết anh sẽ quên, một điều gì đó thoáng qua, sẽ không ai giữ được, dù nó có là mãi mãi với em.
Trong tâm trí anh, cô vẫn là hình ảnh của cô. Có lẽ nỗi nhớ ấy chợt nảy sinh, tình yêu chợt thấy gần gũi hơn khi ở gần, không còn khoảng cách địa lý nữa. Lẽ ra tôi phải giúp bạn thoải mái, tìm tình yêu mới và ra đi nhẹ nhàng như khi bạn đến.
Nhớ một người không nhớ mình, yêu một người không yêu mình, gắn bó với một người không thuộc về mình, ai cũng phải học cách cố gắng quên đi một ai đó. Gặp gỡ và nảy sinh tình cảm là số mệnh, nhưng ở hay rời là chuyện của mỗi người phải không? Cái gì đến với chúng ta là số phận và cái rời bỏ chúng ta là số phận.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.