Từ khi chúng tôi kết hôn cho đến khi có con, anh ấy không đi làm. Anh tức giận: Dù có ở nhà cũng không chết đói.
Tôi thực sự không biết bắt đầu từ đâu và bây giờ tôi phân vân không biết nên ly hôn hay tiếp tục. Tôi năm nay 30 tuổi, lập gia đình được 3 năm và có một cậu con trai 2 tuổi. Khi chúng tôi mới cưới nhau, anh ấy sang Nga tay trắng trở về và chỉ ở nhà, còn tôi thì chấp nhận mà không hề suy nghĩ. Từ lúc chúng tôi lấy nhau đến lúc có con, anh ấy không đi làm. Anh tức giận nói: Dù có ở nhà cũng không thể chết đói được.
Thành thật mà nói, anh ấy chưa bao giờ xin tôi một xu nào kể từ khi chúng tôi kết hôn, và tất cả số tiền anh ấy có được đều là từ cờ bạc. Năm đầu lấy anh, tôi sống với mẹ chồng và mỗi tháng đưa cho bà 2 triệu tiền ăn uống cho hai vợ chồng. Khi con được 1 tuổi, hai vợ chồng dọn ra ngoài và ly thân. Từ đó tôi nghĩ anh chăm con vất vả nên không muốn nhắc tới công việc của anh. Hàng ngày, tôi lo mọi chi phí trong nước và nước ngoài cho gia đình. Nhiều khi thiếu tiền, tôi mượn tiền đồng nghiệp, tháng sau trả lại mà không hỏi anh, tôi biết ở nhà anh không có nhiều tiền.
Tôi tin rằng chồng tôi không muốn đi làm
Đôi khi, anh có thể đánh bạc mua tivi, máy giặt mà không cần lo lắng cho vợ con. Công cũng yêu anh nên anh suốt ngày chăm sóc cô và dành nhiều thời gian cho con. Vấn đề của tôi càng ngày càng nhức nhối: Con tôi đi nhà trẻ nhưng không muốn đi làm. Tôi nhẹ nhàng nói với anh ấy rằng người ta không thể sống bằng cờ bạc, và anh ấy lý luận: Tôi vẫn chưa thoát khỏi anh, nếu không tôi sẽ không chết đói nếu ở nhà. Tôi cảm thấy rất buồn. Đúng là anh ấy chưa bao giờ rời bỏ tôi kể từ khi chúng tôi lấy nhau, nhưng chi tiêu trong gia đình gần như đều được hỗ trợ bởi đồng lương ít ỏi của tôi.
Tôi cảm thấy mệt mỏi khi lấy chồng mà không có chồng để chia sẻ gánh nặng cơm ăn, áo mặc, tiền bạc. Ngày xưa tôi không lo lắng vì con tôi còn nhỏ, giờ con tôi đi học có còn chơi từ sáng đến tối không? Cha ruột của tôi chán nản vì cho rằng tôi lấy phải một người chồng bế tắc. Gia đình tôi rất thân thiết với gia đình anh nếu chúng tôi ly hôn thì đó sẽ là một tổn thất lớn đối với ông bà tôi.
Nhiều lần tôi nhờ mẹ chồng giúp đỡ và dặn anh lo việc kinh doanh. Mẹ chồng dặn anh đừng tham tiền rẻ tiền. Đúng, không bao giờ đúng, nhưng nếu đợi đến khi xin tiền vợ, có thể tôi sẽ phát điên. Bạn là một người chồng, nhưng bạn không thể là trụ cột của gia đình. Bạn phải suy nghĩ. Bây giờ anh đã 35 tuổi, không còn trẻ nữa, mẹ chồng cũng biết không thể nói cho anh biết, chỉ mong có nhiều người tác động để anh thay đổi.
Tôi còn rất nhiều điều muốn nói, đây là cách anh ấy đối xử với vợ mình. Có lẽ tôi xấu hổ khi thừa nhận rằng tôi và anh ấy chỉ hợp nhau trên giường, nhưng ngoài ra chúng tôi chẳng hợp nhau chút nào. Tôi nấu món gì không hợp khẩu vị, anh ấy không bao giờ đụng đến đũa và cũng không nói tại sao. Mỗi lần nghĩ xem nên ăn gì, tôi lại đau đầu. Anh ấy không nhớ những ngày lễ, sinh nhật của các con tôi hay thậm chí là một điều ước. Anh vô tâm và khô khan, tôi phải chấp nhận điều đó.
Tôi không biết làm cách nào để cải thiện bây giờ. Tôi không muốn mất đi người cha của con mình. Tôi muốn gia đình hòa thuận. Hay tôi ích kỷ, hay tôi cần phải thay đổi? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.