Sau ba năm tìm hiểu và yêu nhau, cuối cùng cô cũng đồng ý kết hôn với anh.
– Xin lỗi, ở đây có ai ngồi không?
– Chưa đâu thưa ông.
– Tôi có thể ngồi được không?
– Vâng, không có gì.
– Tôi tên Trung Quân. Và bạn?
– Tên tôi là Jahan
– cậu đang đi đâu vậy?
– Tôi về Hà Nội
– vậy à? – anh vui vẻ hét lên. Tôi cũng đã ở đó. Bạn ở đâu?
– Tôi sống ở trung tâm Hà Nội
– Tôi cũng ở gần đây. Tôi có quan hệ tốt với bạn – đột nhiên bạn thay đổi cách xưng hô với tôi.
– Chào xin chào.. Vâng…
Tàu bắt đầu di chuyển và khuôn mặt cô gái tái nhợt. Sau đó bắt đầu nôn ra những thứ trong bụng…anh ấy đang chạy xung quanh. Khi xong việc, hãy quấn cô ấy lại và đưa cho cô ấy một chiếc khăn. Anh ta trông không khác gì Oisin thật. Anh ta trông còn hốc hác hơn cả cô gái đang nôn mửa. Làm cho mọi người xung quanh bạn cười
– Vợ anh trông yếu đuối lắm phải không? Trông bạn còn bơ phờ hơn cả vợ mình. Bạn có gừng đó không? Hãy để vợ bạn bú nó
– KHÔNG. Chúng tôi chỉ…
– Nôn mửa… – Cô ấy lại bắt đầu nôn mửa. Cô ấy trông có vẻ đau đớn. Anh tiếp tục xoa mặt cô. Cô ấy đã đi ngủ. Chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống đất. Anh nhấc điện thoại lên và ghi số của cô.
Cô ngủ ngon lành trên vai anh, khuôn mặt thanh tú ướt đẫm mồ hôi. Cô ấy không đẹp lắm. Nhưng cô ấy có lông mi cong, chiếc mũi cao và làn da nhợt nhạt. Nó trông thật đáng yêu. Anh không thể chịu đựng được nó và anh muốn giữ nó như thế này. Cuối cùng anh cũng ngủ thiếp đi. Đầu của họ tựa vào nhau trông giống như một cặp đôi hạnh phúc. Làm cho những người xung quanh bạn ghen tị.
Tàu dừng lại để ăn uống và cô chợt tỉnh dậy. Tôi thấy mình đang ngủ ngon lành trong vòng tay của Nakaizumi. Cô chợt đứng dậy, đánh thức anh.
– Xin lỗi. Tôi đã quá bất cẩn.
– Không thành vấn đề. Bạn vẫn còn mệt à?
– KHÔNG. Cảm ơn.
– không có gì cả. Tôi đãi bạn bữa tối
– Tôi tôi…
– Chúng ta đi nhanh thôi.
– Đúng!
– Bạn ăn gì?
– Chắc là không ăn nhiều đâu. Sẽ thật bi thảm nếu bạn nôn sau khi ăn quá nhanh
– Có cái gì để ăn. xin vui lòng uống sữa
– Đúng
– Này anh bạn. Cho tôi cơm gà, thịt heo kho trứng, canh mướp đắng cho hai người và một hộp sữa. Làm ơn cho thêm hai lon rượu dạ dày
– Bây giờ… – giọng người phục vụ vang lên.
– Sao gọi nhiều thế?
– Hãy gọi cho tôi bất cứ thứ gì bạn có thể ăn được. À này. Bạn sẽ quay lại Trung Quốc lâu dài trong dịp Lễ hội mùa xuân chứ?
– Vâng, ngày 7 tôi sẽ về Sài Gòn tiếp tục công việc – và họ thân thiện từ đó đến giờ.
– Tôi cũng vậy. Bạn làm nghề gì ở Sài Gòn?
– Vâng, tôi làm việc ở ngân hàng?
– vậy à? Ngân hàng cũng khá tốt. à. Bạn nên ăn nó.
– Vậy bạn làm gì?
– Tôi đã làm osyn cho bạn. hehe
– Anh chàng này. Còn trêu chọc tôi nữa. mọi người thực sự hỏi
– Ừ, đừng đùa nữa. Ông hiện là phó chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn công ty.
– Tôi biết công ty đó. Có vẻ như công ty đó chịu trách nhiệm xây dựng những dự án quy mô lớn phải không?
–Vâng…bố tôi là chủ tịch ở đó. Gia đình anh đã trở về Hà Nội. Bây giờ tôi đang ở một mình vì tôi chưa hoàn thành công việc của mình. rất mệt mỏi. Nhưng cuộc sống bây giờ ra sao?
– Cả nhà anh vào sống ở Sài Gòn phải không?
– Đúng. Vì còn ông bà nên tôi về đón Tết cùng ông bà
– Gia đình tôi cũng vậy. Vậy nhà bạn ở quận mấy?
– Tôi sống ở khu Phú Mỹ Hưng, Quận 7
– Tôi sống ở khu biệt thự Tân Bình.
– Chắc cậu có bạn trai rồi phải không?
– Đúng..
– Thật là xấu hổ… – anh thì thầm.
– Cậu đã nói gì thế?
– Ồ, không có gì!
– Vâng, chưa. Anh vẫn chưa nói xong. hehe…
—Bạn thật giỏi trêu chọc mọi người.
– Lên tàu thôi, muộn rồi
– Ừ, đi thôi
Chưa kịp lên xe, sắc mặt cô đã biến sắc. Hãy để anh ấy lo lắng. Anh lại phải chạy khắp nơi chăm sóc cô.
– Nếu mệt thì cố gắng ngủ một giấc thật ngon nhé.
– Đúng.
Vừa dứt lời, cô đã nôn ra khắp quần áo…
– Em xin lỗi – Cô ngượng ngùng nhìn anh
– Không vấn đề. Tôi có rất nhiều áo sơ mi ở đây. Tôi sẽ nằm xuống và nghỉ ngơi.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.