Hồi ký của tôi về quê hương của bà nội có một số là sự thật nhưng cũng có một số là sai sự thật, nên đừng bảo là tôi nói dối nhé. , tôi hy vọng. Vì là hồi ký nên đôi khi có thể lộn xộn, địa danh và tên người đều đã được thay đổi nên nếu có trùng lặp thì mong bạn bỏ qua, hehe. Đọc xong mới biết đúng hay sai.
p/s; mình không xin cảm ơn nên khi nào có bài mới mình đăng lên, hoặc không cảm ơn thì tùy bạn.
Mọi người im lặng theo dõi──giọng nói của lớp trưởng Koa.
Thông báo và quảng cáo: Hôm nay lớp chúng ta học buổi cuối cùng. Ngày mai trường sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp. Mọi người sẽ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp.
Thế là cuối cùng tôi đã học xong lớp 12, tôi không vui cũng không buồn, chỉ hơi chóng mặt thôi. Bây giờ tôi có thể về nhà ăn tối trước khi đưa ra quyết định.
-Dì Tú sẽ mang đồ ăn lên phòng cho con.
——Chúng ta lại chơi game đi, dì Tú nói!
– Tin, xuống ăn đi, mẹ con anh có chuyện muốn nói với em. Tôi chưa kịp trả lời dì Tư thì bố tôi đã nói tiếp.
-Ừ, tôi xuống ngay! Nói xong tôi chạy thật nhanh xuống lầu vì sợ anh mắng.
Lâu lắm rồi tôi mới chơi Võ Lâm nên tôi không nhớ chính xác trận vây diễn ra khi nào, tôi chỉ nhớ 15 phút trước khi bộ tộc anh hùng bảo vệ Phương Tường, nhưng lần nào ông bà tôi cũng gọi điện về. , đành phải xuống lầu ăn cơm, nhưng lại bị đuổi ra khỏi bộ tộc vì mất thành, cuối cùng phải đến chỗ bộ tộc địch.
-Tôi nghĩ ra rồi, sau khi tốt nghiệp tôi về Cà Mau chơi với bà ngoại. Bốn năm năm rồi tôi chưa về. , đây là lần cuối cùng bạn nhìn thấy cô ấy. Ngôi sao? Bạn có ý kiến gì không?
Ôi trời, trước khi tôi kịp nghĩ xem phải làm gì thì ý nghĩ về đất nước bị bỏ hoang đó (sống trong một chiếc bình vàng, haha) và một con muỗi béo hơn gà khiến tôi sợ hãi. Võ Lâm Võ, cách duy nhất là đến một thị trấn cách đó 15 cây số hay gì đó có bưu điện rồi chỉ cần đến đó nói chuyện, đó là mạng điện thoại, nhưng anh quyết định. Về điện thoại di động (D900 cũ giá 5 triệu, camera 3.2 chất lượng tốt nhất) thì tôi không dám bác bỏ.
Dù sống ở Sài Gòn nhưng tôi cũng ít đi uống rượu như bạn bè nên tôi 17 tuổi và chẳng biết gì cả, chỉ ở nhà chơi game suốt ngày và đi nơi khác. Cha mẹ suốt ngày lo kiếm tiền, lo nhất là chuyện cơm ăn của dì Tú. Đến giờ giải lao, dì về nhà ăn cơm rồi đi tiếp. Tôi gọi mình là dì, nhưng thực ra dì Tú cũng già rồi, hình như dì kém mẹ tôi ba tuổi, vì mẹ tôi năm nay 43 tuổi. Người đàn ông từ Cà Mau xuống bị cô cưỡng hiếp nhưng không phải do có người phát hiện, nhưng cũng không ai tin và cũng không ai dám cầu hôn nên cô càng trở nên khốn nạn hơn. Hai người, tôi nên nhờ dì vào Sài Gòn, một phần để chăm sóc tôi, một phần để trấn an dì và hàng xóm trước khi ra đi. Bà là em gái của bà nội tôi nên bà không được dì tôi đưa về nhà mà vì bà đã chăm sóc tôi. Không còn quan tâm đến chồng con nên cô muốn ở lại Sài Gòn.
Thực lòng, tôi không muốn rời xa bố mẹ, nhất là dì Tư, Mẹ chăm sóc tôi chu đáo hơn mẹ từ việc ăn gì, mặc gì cho đến cách tắm rửa, từ nhỏ đến lớn, những gì tôi đã từng làm. mặc khi tôi 12 tuổi, mẹ sẽ lo mọi việc cho tôi, Mỗi sáng mẹ đều chuẩn bị quần áo tắm cho tôi, kể cả đồ lót. Tôi nhớ hồi học khoảng lớp 6, 7, buổi sáng dậy đi tắm thì thấy có gì đó thô ráp dưới háng, từ đó đến giờ tôi luôn như vậy. thấy J như thế này Hồi còn tóc đen, tôi cũng sợ không biết mình có bị bệnh không. Rồi tôi sợ nếu đi tiểu cùng bạn bè thì dì sẽ đến trường xin nghỉ. Tôi đóng cửa lại, trèo lên giường, đắp chăn và suy nghĩ lung tung (nói thật là tôi chỉ sợ lông đó ăn mất cu của mình, trẻ con quá, hahaha). khai mạc, chắc là cô ấy vừa mới đi qua trường và xin về nhà.
-Anh có trong phòng không, Tin? Dì Tú hỏi
-Ừ, vào đi! Tôi nói to.
– Bạn có sao không? Bạn có thể xin phép dì của bạn nghỉ phép được không? (Tôi vẫn là một mớ hỗn độn, tôi vẫn là một mớ hỗn độn như ngày nào).
– Con cặc của anh bị sao vậy, tôi nói, gần như khóc trong chăn.
Trực giác của người phụ nữ ba mươi tuổi có lẽ biết được cháu trai mình muốn nói gì. Dì và cháu tôi không hề xấu hổ vì từ lúc đó đến nay, tôi và dì coi nhau như mẹ con.
-Cho tôi xem có chuyện gì đi, tôi khóc rồi. Tôi kéo chăn lên tận cạp quần mà vẫn che mặt: cô ấy cởi quần tôi ra. Tôi nhẹ nhàng nâng người lên và nhờ dì Tú cởi ra.
– Tại sao dương vật của bạn có nhiều răng như vậy? Đầu tiên là có lông và bây giờ là răng, cô ấy khiến tôi sợ hãi tưởng đó là thật và khiến tôi khóc. Cô ấy cười nhiều đến nỗi tôi tỉnh dậy và ngừng khóc.
– Cậu khóc ở đâu thế?
Thành thật mà nói, nếu cô sợ hãi lần nữa, con chim sẽ gục xuống và biến thành bướm.
——Tôi không biết, đột nhiên mọc vài sợi râu thật là khó chịu (lúc đó tóc của mẹ tôi vẫn gọi là râu).
– Bạn nghĩ sao? Chuyện này xảy ra mấy ngày rồi, khi đi tắm bạn quên lấy đồ tôi mang theo, bạn chưa bao giờ cọ rửa bất cứ thứ gì khi tắm nhưng bạn đã nhìn thấy.
– Và anh ta đã ăn hết cặc của tôi? Tôi vẫn còn ngu ngốc và không hiểu gì cả. Đừng lo lắng, nếu nó ăn của bạn, nó sẽ ăn của tôi.
– Dì của bạn cũng có râu phải không? Cô ấy bước ra ngoài mà không nói gì, nhưng lúc đó tôi nhớ rõ mặt cô ấy đỏ bừng.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.