Điện thoại reo lên với một bản nhạc chuông quen thuộc, trên màn hình là một số điện thoại quen thuộc và một cái tên khiến cô đau khổ.
Cô cười nhẹ:
– Có chuyện gì thế? – Cô hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng.
– Em yêu… ! Anh… chia tay… – Chính là giọng nói ấy, trầm nhưng không còn ngọt ngào, như đang nói lời chia tay với cô ấy…
– đồng ý! – Không cần thiết phải nghe hết câu trả lời của bạn. Bởi vì cô sợ nghe quá nhiều sẽ không đủ dũng khí để buông tay. Nhưng cô vẫn muốn biết tại sao. Điều gì đã khiến Doubt bỏ rơi cô đến vậy?
– Bạn có thể cho tôi một lý do được không?
Cô không chắc liệu anh có trả lời hay không nhưng vẫn hỏi, có lẽ đó là một câu hỏi không cần trả lời…
– … – *Im lặng* Cả hai đều im lặng, im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Có một cơn đau âm ỉ ở ngực cô. Thực sự đau đớn.
– Khi nghi ngờ, đừng nói gì cả.
– Tôi… cúp máy! ——Anh lưỡng lự, cô chỉ không muốn rời xa người con gái mình yêu thương nhất.
– Chờ đợi! Chỉ vì tôi nghi ngờ rằng tôi phù hợp! —Sự nghi ngờ đã giải đáp lý do cô ít muốn nghe nhất.
– Cậu…sẽ không hối hận đâu, phải không? !!
– Sẽ không! – Trả lời một cách khẳng định.
Trời đang mưa! Trời đang mưa! Chúa yêu bạn nên Ngài đã gửi cơn mưa này đến để an ủi bạn và giúp bạn gột rửa tất cả? Ngày hôm đó, cô đứng dưới mưa…
“Không hợp” cô nghĩ – chúng ta yêu nhau gần ba năm, vượt qua bao giông bão để đến được với nhau, nhưng giờ lại kết thúc vì một chữ “không hợp”?
“Tsk…tsk…tsk” Cô tắt điện thoại. Không thể khóc. Là bởi vì nàng không còn nước mắt, hay là bởi vì quá đau đớn không thể khóc? ! Từ đó, Nghi và cô bước đi như hai đường thẳng song song… và sẽ không bao giờ giao nhau. Cô mỉm cười – một nụ cười gượng gạo. đúng rồi! Cô không thể yêu được, chắc chắn ngày xưa cô vẫn còn sống, vẫn vui vẻ, vẫn mỉm cười. Bây giờ cô ấy sẽ lại là chính mình, vẫn hiện diện một cách chắc chắn…
Ở đầu dây bên kia – một người đàn ông vẫn áp điện thoại vào tai. Nghe từng tiếng “boo” dài và khô khan. Nghi ngờ là điều đau đớn, rất đau đớn, giống như bạn vậy. Tôi ôm ngực, cảm giác như sắp ngã xuống. Tôi nghi ngờ nó không còn thuộc về bạn nữa.
mọi chuyện đã kết thúc. Cô nằm bất động trên giường suốt hai tuần. Cô ấy bị cảm lạnh. Cô vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại, chờ cuộc gọi của anh, hy vọng nói với cô rằng đó chỉ là một trò đùa. Nhưng cô lại tự làm tổn thương mình khi nghĩ như thế này: “Chúng ta chia tay rồi!! Sao anh lại gọi điện! Còn chờ gì nữa? Quên đi!”
~~~~~~ Trong khi đó, nghi phạm đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện thành phố. Cơn đau tim bị nghi ngờ đang ở giai đoạn cuối. Chiếc điện thoại vẫn được giữ chặt. Nghi muốn gọi điện cho cô. Gọi cho cô gái mà bạn nghi ngờ mình yêu. Những ngón tay cứng đờ mò mẫm trên các phím số. Một dãy số xuất hiện. Tôi có một câu hỏi và muốn thực hiện cuộc gọi, nhưng trạng thái là gì? Chẳng lẽ là người yêu cũ? Hay là người đã làm cô đau khổ? Hay như một người bạn? Nghi muốn nghe lời cô, muốn cô chiều chuộng Nghi như trước. Nhưng… nực cười! Dù bằng cấp của bạn là gì, không có nghi ngờ gì về chúng! Xóa số và ném điện thoại vào tường. Tan vỡ… đáng nghi ngờ như hiện tại.
Cô ngày càng bất tỉnh vì cơn sốt. Cơn cảm lạnh của cô ngày càng nặng hơn. Gia đình phải đưa cháu đi cấp cứu. Bác sĩ đưa que thử y tế cho gia đình. Cô ấy không chỉ lạnh.
– Cô ấy mắc bệnh phổi – giai đoạn cuối.
Bác sĩ bảo mọi người nên chuẩn bị tinh thần. Cô ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào. Mẹ cô đã khóc rất nhiều. Anh ấy thậm chí còn ngất xỉu. Cô không muốn mất cô ấy. Cô mỉm cười tuyệt vọng. Cô nhớ mình đã nghi ngờ. Nhớ quyết định chia tay của Nghi. Đúng! Có lẽ chia tay là quyết định đúng đắn. Cô hy vọng rằng khi buông bỏ những nghi ngờ, cô sẽ tìm được người khiến cô hạnh phúc hơn… và cô đã làm được. ~~~
Cô ấy vẫn nằm đó. Trên chiếc giường trắng tinh, cả căn phòng tràn ngập màu trắng lạnh lẽo. Cô nhìn về phía xa, cố gắng nhìn rõ mọi thứ trước khi không thể nhìn rõ.
-Đứa bé! Mẹ gọi cho cô ấy.
–Mẹ ơi, kể cho con nghe đi! Cô nhẹ nhàng trả lời. Cô ấy quá mệt mỏi. Cô muốn giữ im lặng.
Cô muốn lặng lẽ hồi tưởng lại khoảng thời gian bên chồng. Cô không muốn ai gây rắc rối cho mình.
– Nó…nó nằm trong phòng ICU…trong cùng một bệnh viện…bệnh tim giai đoạn cuối.
– Mẹ cô nhìn cô và cố gắng bình tĩnh nói những gì mẹ cô nhìn thấy.
–…. – Cô ấy đang khóc
Cô không khóc khi nói lời chia tay; cô không khóc khi biết mình sắp chết. Nhưng tại sao cô lại khóc khi nghe tin này? Cô biết anh nghi ngờ lý do tại sao anh lại chia tay cô.
Một lần nữa cô lại rơi vào tuyệt vọng. ~~Cả căn phòng chợt im lặng~~Mùa đông năm đó, bà qua đời mãi mãi. Nhưng điều trớ trêu là ca phẫu thuật của Nghị lại thành công vào mùa đông năm đó. Đó là một phép lạ và các bác sĩ đã chúc mừng anh ấy.
~~~~ Nghi vui vẻ bấm số của cô. Cô ấy không trả lời. Đây là giọng nói của người điều hành. Cô ấy không còn sử dụng số này nữa. Nghi ngờ thất vọng. Nghi nhanh chóng chạy đến nhà cô. Nghi sẽ cầu xin sự tha thứ của cô. Tôi ước tôi có thể làm lại tất cả với bạn. Đứng trước nhà cô. Nghi lấy hết can đảm bấm chuông cửa. Mẹ cô mở cửa. Hãy xem điều gì là phù hợp. Cô bật khóc. Enji cũng khóc. Nghi ngờ biết rằng anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Toàn thân tôi không hề cử động chút nào! Không thể di chuyển! Tất cả những gì còn lại là trái tim đập với sự nghi ngờ và yêu thương. Nghi đặt tay lên ngực, tim đập loạn xạ.
“Lạnh quá?! Ngay tại đây! Lạnh quá à? Đau quá… phải không?”
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.