Quê hương của tôi là Chunding. Cách đây vài năm, khi nghe đến Chun Ding Land, mọi người đều phải ngưỡng mộ sự giàu có của nó. Hix, nhưng nhà nào có đất thì giàu, còn nhà mình thì không giàu. Mảnh đất ông bà tôi sinh sống là đất tổ tiên và trông không giống như vậy. Ông bà nội tôi có tổng cộng 6 người con nhưng mất 2 người và không thể nuôi được. Mẹ tôi đã làm tất cả với 3 cậu con trai ở dưới đó. Khi bà ngoại còn sống, bà vẫn sống theo nếp sống quê mùa: con gái tuy là con gái lớn nhưng là con của bà, con trai kế nối nghiệp cha được coi là con cả. Dù chúng tôi có bàn bạc thế nào thì bà tôi cũng chỉ bàn với chú tôi. Ông nội tôi mất trẻ.
Nếu tính theo thứ tự thì tôi là con cả trong nhà. Nhưng cô kết hôn muộn hơn hai người anh họ của mình. Vì vậy, tất nhiên là tôi có con muộn hơn họ. Khi bà tôi còn sống, bà rất mong tôi có thai và sinh chắt. Tuy nhiên, anh ấy đã mất bốn tháng trước khi tôi sinh ra Tiger. Nói cách khác, bà tôi qua đời vào cuối năm 2009 và tôi sinh Tiger vào tháng 4 năm sau. Khi hổ được 1-2 tháng tuổi, thỉnh thoảng có một con bướm đen cỡ lòng bàn tay bay quanh chỗ mẹ con ngủ. Tôi cũng không nghĩ về nó. Vì lúc mới cưới, tôi cúng tổ tiên nhà chồng rồi đến mộ ông bà ngoại cầu phúc cho họ khắp thế giới, cho họ biết địa chỉ nhà tôi và mời họ đến thăm tôi. , thỉnh thoảng một con bướm đen to bằng lòng bàn tay bay vào phòng ngủ của chúng tôi. Thành thật mà nói, tôi không quan tâm chút nào.
Đến lúc bù cát vào mùa xuân, anh em cũng cãi nhau. Tuy địa vị ngang nhau, không ai bằng lòng nhau nhưng vẫn đoàn kết, chỉ có chị dâu là rõ ràng là căng thẳng. Sau đó họ đã hòa giải. Hàng xóm nhìn tôi và ngưỡng mộ. Tuy nhiên, mọi người vẫn thực hiện nhiệm vụ của mình và không phàn nàn như trước.
Một ngày đẹp trời, hai con bướm đen to bằng lòng bàn tay bay phấp phới trước cửa nhà anh tôi, đậu trên cây hồng xiêm trước sân. Một con bay vào nhà, vào căn phòng nơi bà tôi nằm trước khi qua đời và đáp xuống mọi đồ vật mà bà tôi từng sử dụng. Anh họ tôi lấy một người đàn ông có mẹ chồng là thầy cúng. Anh ta nghi ngờ nên cúi đầu trước con bướm và cầu nguyện: Nếu bạn quay lại, hãy bay ba lần để con cháu nhận ra bạn. Một con bướm thật bay ba lần. Anh họ tôi lại cầu nguyện. Vậy nên dù là ông già hay bà già thì hãy đưa cấp trên đến gặp ban giám đốc và cho con cháu biết. Con bướm từ từ bay lên tầng hai của ngôi nhà chú và bay vào thi thể của chú và anh họ. Nó bay lên tầng ba và đáp xuống chiếc giường mà anh họ tôi từng ngủ chung. Sau đó nó bay vào phòng thờ và con bướm đáp xuống bức ảnh của bà nội. Ôi làng thân yêu, anh tôi mở cửa hết nhà, bày mâm cơm, thắp hương cầu nguyện. Từ lúc anh cầu nguyện cho đến khi kết thúc lời cầu nguyện, đàn bướm đậu trên vai anh trai anh.
Cầu nguyện xong, người em đợi cho thắp hương rồi nói rằng cha muốn đưa cho anh tiền vàng và quần áo cho ông bà, xin hãy nhận lấy. Sau khi biến hình, hai con bướm biến mất. Chuyện này chỉ có chú, dì và anh em họ của tôi biết nhưng tôi không nói cho họ hay ai khác biết. Bởi vì chúng tôi vẫn nói chuyện trực tiếp với nhau nhưng không đồng ý, không nói gì.
Chú thứ hai của tôi hoàn toàn khác với con trai cả và con trai út của tôi. Chơi xổ số và đánh bạc suốt ngày. Có chuyện, dì tôi nghe nói chú tôi bị mất rất nhiều tiền. Dì tôi vừa gọi điện về cho bà ngoại để hỏi thăm mọi việc thế nào rồi. Ôi chúa ơi, bà đang ở đây và tôi choáng váng khi nghe giọng nói của bà. Nói thêm, chỉ có tôi và anh họ tôi đi triệu hồi các linh hồn. Anh họ tôi 22 tuổi, rất tò mò nên đã ghi âm lại tiếng gọi của linh hồn trên điện thoại di động. Tôi nghe lại lần nữa và choáng váng. Mình sẽ bổ sung thêm phần này: Khi hổ của mình được 2 tháng tuổi, vì hổ của mình từ khi sinh ra đã lười ăn nên mỗi lần nó bú một ít sữa, nghĩa là nó tất nhiên ăn và ngủ khác với những bé khác. . Việc mẹ thức khuya là chuyện bình thường. Khoảng 2 giờ sáng hôm đó, thời tiết rất nóng nên tôi mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bóng trắng trong cửa sổ, nhưng tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của nó. Chỉ có màu trắng được nhìn thấy. Tôi sợ ma nhưng lại tò mò. Tôi mở to mắt để nhìn. Có lúc, tôi có cảm giác như tên mình được gọi tới ba lần. Nghe có vẻ gần nhưng nghe rất xa. Tôi bật đèn ngoài cửa sổ nhưng không thấy gì cả. Tôi bảo cô ấy đóng cửa lại và ngủ ngon vì cô ấy sợ ma. Mỗi lần đi ngủ, chồng tôi đều ngủ với tôi, từ khi tôi sinh con, tôi đã ly thân, chỉ có hai mẹ con ngủ chung. Con hổ còn quá nhỏ, không hiểu gì nên tôi rất sợ hãi. Tôi kể với mẹ tôi vào ngày hôm sau. Mẹ tôi nói rằng nếu con quá mệt mỏi để suy nghĩ lung tung, có thể con mèo đen nhà bên cạnh sẽ đến cào cửa nhà chúng ta mỗi đêm. Mình cũng nghĩ là đúng nên quên mất. Cho đến khi tôi nghe thấy đoạn ghi âm gọi hồn của anh họ tôi, rồi trời ơi, tôi ngất đi. Âm thanh đầu tiên bà bạn phát ra là Thanh phải không? Thành là tên của dì tôi. Ôi chúa ơi, đó là những gì tôi nghe thấy khi nhìn thấy cái bóng trắng. Ừm. Mặt mẹ tôi tái nhợt vì sợ hãi. Từ đó, mẹ bắt tôi và hổ con phải ngủ với chị gái trong căn phòng mà tôi và hổ con thường ngủ. Huhhhhhhhhh.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.