Tôi phát điên, nhấc nồi súp đang nấu lên ném xuống sàn. Vợ tôi lúc đó cũng phát điên lên vì nghĩ tôi muốn mất nó vào tay cô ấy. Sau đó cô ta chửi bới, vào bếp lấy hai con dao ra dọa tôi. Trong quá trình đó, cô ta vô tình cứa vào tay chứ không phải do mảnh nồi.
Tôi vừa đọc bài viết của vợ tôi. Khi bạn đọc những dòng này, vợ chồng tôi cảm thấy bình yên trong giây phút này. Tôi đang phân vân có nên viết thư trả lời hay không vì nó thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả. Tuy nhiên, tôi cũng mong nhận được những ý kiến để suy ngẫm và đánh giá lại bản thân mình, vì thực tế tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi liệu mình có giỏi hay không. Để mọi người dễ hiểu, tôi sẽ sắp xếp từng câu hỏi một dựa trên những câu hỏi mà vợ tôi nêu ra:
Chúng tôi làm cùng một cơ quan, tuy quen nhau đã lâu nhưng chưa hề gặp nhau vì làm việc ở những nơi khác nhau. Chúng tôi gặp nhau và đến với nhau rất nhanh, vợ tôi nói là do ngoại hình hay sao đó, tôi không biết là do tình cảm. Vợ tôi nói rằng cô ấy không cảm nhận được những gì tôi cảm thấy, điều này có lẽ đúng vì hoàn cảnh của chúng tôi khác nhau. Trong gia đình tôi, hay rộng hơn là ở quê hương, người ta hiếm khi thể hiện tình yêu thương với người mình yêu thương. Tôi lấy nhau vì tình yêu, vì từ trước đến nay tôi chưa bao giờ đòi hỏi hay nhận được gì từ người phụ nữ ngoại trừ tình cảm. Trong mắt tôi, vợ tôi xinh đẹp nhưng trong mắt tất cả các bà vợ, cô ấy cũng bình thường như bao người khác.
Tự tin “Tôi sẽ không đổ nồi nước sôi lên vợ”
Sau khi vợ sinh con, tôi bắt đầu triển khai dự án đầu tiên của mình, nhà thầu chính là công ty Nhật Bản, tôi rất áp lực. Có lúc tôi phải làm việc đến tận 3 giờ sáng. Tan làm, tôi chạy đến bệnh viện thăm vợ con rồi nằm trên xe đánh một giấc đến sáng. Hồi đó, trong xe tôi luôn có đủ chăn gối. Khi vợ tôi sinh con, gia đình cô ấy chỉ có hơn 10 triệu tệ và không có tiền chu cấp. Con tôi sinh non phải nằm lồng ấp, ra khỏi lồng ấp mấy ngày phải vào cấp cứu tại Bệnh viện Nhi đồng. .
Tôi phải lo công việc và vay mượn tiền nhưng vợ tôi có thể không biết rằng tôi đã mượn tiền bên ngoài để dán nhãn. Tôi cũng không quan tâm đến việc lập ngân sách hay chi tiêu vì tôi biết mình có thể giải quyết được những việc đó. Mỗi lần vào bệnh viện thăm vợ con, điều tôi không thể làm là không biết chia sẻ với vợ thế nào. Tôi biết vợ mệt mỏi, đau đớn nhưng thực sự tôi không biết. Đến bây giờ tôi không biết phải làm sao vì từ nhỏ tôi đã sống trong môi trường như vậy.
Đàn ông đánh vợ trong mọi hoàn cảnh đều đáng khinh. Tôi biết bản thân mình và tôi không bảo vệ công việc của mình nhưng tôi cũng muốn bạn có cái nhìn chính xác hơn. Ngày hôm đó có một bữa tiệc ở văn phòng của tôi và không có ca hát. Ban đầu chúng tôi làm việc ở cùng một công ty nhưng lúc này tôi đã chuyển sang công ty khác. Vợ tôi gọi điện, nhắn tin nhưng tôi không tắt máy và trả lời rõ ràng là tôi đi dự tiệc ở cơ quan. Sau đó cô ấy gửi cho tôi những tin nhắn chửi bới và nói nhiều điều xúc phạm, như thể tôi đang hẹn hò với một cô gái. Tôi tức giận đến mức không kiềm chế được nên lao về nhà tát vợ một cái. Tôi nhận thấy điều đó là sai, nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được khi bị vợ gọi tên như một tên côn đồ đường phố. Tôi xin lỗi vợ vì dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã sai.
Một ngày nọ, người giúp việc đưa bọn trẻ ra ngoài chơi trong khi cô đang nấu ăn. Trong khi nấu ăn, tôi tìm dụng cụ để nướng mực và hỏi vợ tôi có thấy chai rượu ở đâu không. Không nói gì, vợ tôi vào nhà lấy chai rượu ra, tôi tức giận mắng cô ấy không trả lời. Người vợ xách chai rượu vào nhà cất đi rồi đi ra ngoài nằm xem tivi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi tức giận tắt TV, vợ bỏ đi, tôi đóng cửa lại. Khoảng một phút sau, vợ tôi quay vào trong, bưng chai ra bồn rửa và đổ hết xuống. Tôi phát điên, nhấc nồi súp đang nấu lên ném xuống sàn. Vợ tôi lúc đó cũng phát điên lên vì nghĩ tôi muốn mất nó vào tay cô ấy. Sau đó cô ta chửi bới, vào bếp lấy hai con dao ra dọa tôi.
Nếu tôi ném một chậu nước sôi vào vợ, dù biết lỗi của mình nhưng tôi cũng không thể chấp nhận được. Có thể tôi sẽ tát vợ vài cái khi tức giận, nhưng tôi không muốn làm tổn thương cô ấy như đổ một chậu nước sôi vào người cô ấy.
Về việc nhà, người giúp việc bế con từ sáng đến tối, rửa bát, nấu ăn, dọn phòng, giặt giũ. Đi làm về, tôi ôm con cho đến khi con ngủ. Đúng là tôi không quan tâm nhiều đến những việc nhỏ nhặt ở nhà nhưng tôi có thể làm được mọi việc từ pha sữa cho con, thay tã, bế con, ru con ngủ và đôi khi là nấu ăn. Theo tôi, vấn đề ở đây là vợ chồng không thể chia sẻ.
Tôi chấp nhận rằng đàn ông phải rộng lượng bằng cách này hay cách khác. Tôi cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên, khi nói đến tiền bạc, tôi có thể hào phóng trong mọi việc, nhưng có một điều tôi đã cố gắng mà vẫn không làm được đó là tình yêu. Tôi và cô ấy quen nhau sau nhiều lần yêu nhau. Tôi biết điều đó, nhưng tôi không nghĩ nhiều về nó. Điều tôi đang suy nghĩ và khó chịu là khi anh yêu và cưới tôi, anh vẫn để những mối quan hệ này (có thể chỉ là bạn bè) diễn ra xung quanh mình. Cô ấy vẫn liên lạc thường xuyên với người yêu cũ và tôi yêu cầu cô ấy trả lời rằng quan điểm của cô ấy đã hết và chẳng còn gì cả, vậy tại sao cô ấy lại không thể liên lạc được.
Với vợ: Điều anh nói hôm nay có lẽ là điều anh đã nói với em rất nhiều lần rồi. Tôi chỉ mong rằng khi tôi nói những điều này ở đây, bạn sẽ không còn thấy buồn cười nữa. Sau khi đọc bài viết của bạn và những bình luận của độc giả, tôi đang cố gắng suy nghĩ xem liệu đây có thực sự là trường hợp của chồng tôi hay không. Nếu tôi thực sự là loại người như vậy thì có lẽ dù bất cứ lý do gì anh cũng không nên tiếp tục chung sống với tôi nữa. Mong rằng bạn và tôi có thể hiểu nhau hơn.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.