Chương 1: Kết Thúc – Sáng tác cùng Feelex
Thế giới mà chúng ta đang sống vẫn còn tồn tại nhiều bí ẩn.
Kim tự tháp được xây dựng như thế nào?
Hình vẽ khổng lồ ở Nazca?
Những phù thủy thời Trung Cổ?
Vũ trụ bao la ngoài kia?
Thế giới bên trong nguyên tử?
Thần thánh liệu có tồn tại?
Rất, rất nhiều bí ẩn mà con người chưa thể đưa ra lời giải thoả đáng.
Nhưng!
Con người vẫn đang từng bước một tiến gần đến câu trả lời thật sự.
Ngay lúc này, tại một hòn đảo nhân tạo nằm trên Thái Bình Dương. Một nơi gần như tách biệt hoàn toàn với trái đất, không xuất hiện trên bất cứ bản đồ nào, không vệ tinh nào có thể tìm thấy, dù tàu thuyền đi ngang qua cũng không phát giác, cứ như một tồn tại vô hình giữa đại dương bao la. Hòn đảo này thuộc quyền sở hữu của hội Khai Sáng. Dựa trên độ bảo mật thuộc top thế giới, chắc chắn hội Khai Sáng đang che giấu một bí mật nào đó trên hòn đảo này.
Thật vậy!
Tại đây đang tổ chức một nghiên cứu mang tầm cỡ vĩ đại, có thể mang đến một bước tiến lớn cho nhân loại.
Ngay trung tâm của hòn đảo, có một khu nghiên cứu khổng lồ với hơn 30 nhà khoa học tài giỏi đến từ khắp nơi trên thế giới. Họ đến đây với một mục tiêu chung, khám phá một dạng năng lượng mới.
Sau những ngày tháng làm việc quên ăn quên uống, quên ngủ quên nghỉ, cuối cùng, họ đã tìm ra được ‘nó’.
***
Một guồng máy khổng lồ đang được khởi động. Thứ âm thanh máy móc khô khan vang lên kèm theo những thông báo của các AI. Chúng đang nỗ lực phân tích và tính toán.
“10%
20%
50%
90%
99%
100%!”
Ở giữa guồng máy, một loại hạt phát sáng được bơm vào, kéo theo đó là những tiếng rít gào của bánh răng. Hạt phát sáng ấy vốn rất nhỏ nhưng sau khi vào guồng máy, nó lại phình to theo từng giây, cuối cùng biến đổi thành hình dạng khác.
“Đây rồi!” Một ai đó thầm nuốt nước bọt.
Những tia sáng le lói đang dần hiện hữu giữa gian phòng rộng lớn. Thứ ánh sáng huyền ảo bắt đầu xâm chiếm không gian xung quanh, khiến cho 30 nhà khoa học há hốc mồm không thể nói được gì.
Mặc dù là ánh sáng, nhưng lại trông rất đặc, cứ như một thứ chất lỏng vậy.
Thứ chất lỏng ấy xoáy vào chính tâm của nó, cuối cùng rã ra thành nhiều mảnh nhỏ.
“Thất bại sao?”
Đó là suy nghĩ của tất cả mọi người trong căn phòng.
Nhưng không…
Sau khi tan rã, những mảnh nhỏ ấy lại không hẹn mà cùng nhau xoay vòng, dần dần kết nối lại với nhau.
Lúc này đây, gương mặt của tất cả mọi người hiện lên vô vàn cảm xúc, có vui mừng, có bất ngờ, có kinh hãi, có thỏa mãn…
Cho đến khi luồng ánh sáng ấy kết thành một vòng tròn nằm giữa guồng máy và liên tục xoay vòng, mọi người không hẹn mà cùng nhau hét lớn: “Thành công rồi! Chúng ta thành công rồi!!!!!”
Họ gào thét, ôm chầm lấy nhau. Có người cảm động đến mức khóc nức nở.
Và rồi, tất cả ánh mắt hướng về một người. Hắn ta đang đứng rất gần với guồng máy, thẩn thờ ngắm nhìn vòng tròn ánh sáng kia, tựa như một người cha đang ngắm nhìn đứa con mình nuôi nấng trưởng thành.
“Chúng ta làm được rồi Quân!” Một nhà khoa học đến từ châu Phi chạy đến vỗ vai Quân. (Các câu hội thoại bằng tiếng nước ngoài sẽ được in nghiêng)
Hắn lúc này mới có chút phản ứng, mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói: “Ừm! Thành…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Quân đã đổ gục xuống, may mắn đã được các nhà khoa học khác đỡ lấy.
“Cậu ấy kiệt sức rồi!”
“Ừm… đã 7 đêm liền không ngủ rồi mà.”
“Mau đưa cậu ấy về phòng thôi!”
Các nhà khoa học tài giỏi ở đây đều vây quanh lấy Quân. So về bằng cấp, hay kinh nghiệm, Quân đều không bằng bọn họ. Nhưng trong dự án lần này, Quân là người có công lớn nhất. Trong lúc tất cả đều mù mịt, hắn đã là người thắp lên hi vọng khi quyết định thực hiện một nước đi mạo hiểm. Tuy nhiên, mọi thứ đã được đền đáp xứng đáng.
Nhưng trong lúc mọi người đang quây quần và bàn tán về Quân, có một thanh niên khác đứng cách xa họ. Đôi mắt hắn nhìn về phía Quân rồi lại nhìn về phía guồng máy.
“Mình… nghe được tiếng gọi của nó?”
***
Tiếng nhạc du dương hòa trong không khí tiệc tùng, thật là một hình ảnh khó thấy ở khu nghiên cứu này. Các nhà khoa học thỏa sức ăn uống, vui chơi, hát hò sau những ngày tháng cực nhọc.
“Dô!”
Bia rượu là thứ không thể thiếu trong mỗi cuộc vui, chúng giúp con người dễ dàng tìm đến cảm xúc thăng hoa.
“Uống đi Quân! Uống nhiều vô!”
Trung tâm của bữa tiệc là chàng thanh niên tên Quân, hắn bị mọi người ép uống liên tục. Đầu óc Quân xoay vòng vòng như chong chóng, hắn nhìn trời ra đất, nhìn đất ra trời.
“Haha, tửu lượng kém quá!”
Sau khi Quân gục xuống bàn cầu xin các thứ, mọi người mới chịu buông tha cho hắn và đi tìm đối tượng chuốc say mới. Tuy nhiên, vẫn còn một cô gái ngồi cạnh hắn.
“Karen? Bộ cô còn muốn ép tôi uống nữa sao?” Quân mơ mơ màng màng nói. Trong lúc say, hắn chẳng để ý đến hành động của mình, trực tiếp ngã đầu lên vai Karen.
Karen là một nhà khoa học đến từ Bắc Mỹ. Cô có mái tóc màu bạch kim, đôi mắt xanh quyến rũ, gương mặt trái xoan đoan trang. Theo quan niệm của đại đa số, hình ảnh nhà khoa học nữ sẽ luôn mang đến một cảm giác khô khan, khó gần. Nhưng Karen thì khác, cô rất hòa đồng, nói chuyện ngọt ngào và đặc biệt rất biết cách nâng bi đàn ông theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
“Uhm, em sẽ ép anh uống, nhưng là thứ khác.”
Karen đặt ly bia xuống, mỉm cười một cách thần bí, nụ cười này làm Quân xao xuyến mấy phần. Karen cũng hay quyến rũ Quân bằng những hành động kín đáo mà đầy tinh tế. Quân đủ thông minh để nhận biết, nhưng hắn lại không để tâm đến Karen, mọi sự chú ý của hắn đều tập trung vào dự án mà mình đang nghiên cứu.
Tuy nhiên, hôm nay là ngoại lệ. Dự án đã đạt được những thành công đầu tiên, Quân cũng buông thả bản thân một chút. Đó là lý do hắn sẵn sàng để Karen tiếp cận mình.
“Em đưa anh về phòng nhé?”
Karen chủ động vòng tay Quân qua người mình, còn bàn tay thon thả của nàng thì trực tiếp xoa lên ngực của Quân. Hành động này khiến Quân rạo rực cả người, hắn biết điều gì sắp xảy ra.
***
Đứng trước cửa phòng mình, Quân mới nãy còn say sỉn loạng choạng bước đi bỗng bừng bừng khỏe lại, hắn kéo Karen vào lòng, ép cô vào cửa.
Thấy Quân bạo dạn như vậy, Karen có chút bất ngờ. Thường ngày thấy tên này khô khan như khúc củi, tưởng đâu hiền lành, hóa ra là gà giả làm thóc.
Tuy nhiên, Karen cũng không phải dạng vừa đâu. Nàng chủ động vòng tay qua cổ Quân, ánh mắt say đắm nhìn hắn, đôi môi quyến rũ cong lên thôi thúc chàng trai trước mặt.
Quân nâng cằm Karen lên, từ từ đặt bờ môi của mình xuống. Đôi môi cả hai quyện vào nhau, tận hưởng sự mềm mại khó cưỡng. Sau vài giây thăm dò, họ bắt đầu siết môi chặt hơn. Chiếc lưỡi cũng không nằm yên, trườn ra bên ngoài miệng để gặp đối phương. Hai chiếc lưỡi quấn quýt như hai con rắn đang giao hoan. Lưỡi của Karen nhỏ nhưng dài, nàng quấn lấy lưỡi của Quân rồi kéo vào bên trong miệng mình. Quân không hề từ chối lời mời gọi đáng yêu này, hắn mạnh mẽ xông vào bên trong, khuấy đảo khoang miệng của Karen.
Hơi men vẫn còn tồn đọng lại trở thành nhiên liệu cho nụ hôn nồng cháy của cả hai. Quân đẩy cửa đưa Karen vào trong khi môi cả hai vẫn dính chặt nhau.
Hắn ta thuần thục vuốt tay trên tấm lưng của Karen. À, phải nói một chút về trang phục của Karen hôm nay. Không còn chiếc áo blouse kết hợp với sơ mi trắng và quần jean, Karen hôm nay khoác trên người một chiếc đầm hở lưng cực chiến. Chưa kể chiếc đầm còn ngắn củn cỡn làm lộ ra cặp đùi nuột nà khiến ai cũng muốn được một lần gối đầu lên. Chiếc đầm còn có độ bó vừa đủ để Karen có thể khoe những đường cong nóng bỏng dư sức khuất phục mọi tay đua. Nàng đã chặt chém hầu hết những cô gái khác trong bữa tiệc, trở thành tâm điểm ánh nhìn của những tên đàn ông, nhưng người đàn ông duy nhất được thưởng thức nàng đêm nay chỉ có Quân!
Bàn tay Quân trượt xuống bờ mông của Karen. Nơi này thật đàn hồi làm sao. Chỉ cần chạm vào một chút Quân đã cảm giác được sự rung rinh nhẹ nhàng.
Hắn đè Karen xuống giường, rời khỏi môi nàng nhưng vẫn tinh tế lưu giữ một sợi tơ nước miếng như để nhắc nhở rằng mọi chuyện không phải mơ.
Karen cũng rất tinh quái, nàng biết cách thể hiện nét quyến rũ trên gương mặt như thế nào. Quân rạo rực trong người nãy giờ rồi, hắn cởi cúc áo của mình ra. Body của Quân không quá đặc sắc, dù sao hắn cũng là nhà khoa học, ăn uống ngủ nghỉ không mấy điều độ. Tuy nhiên, trông hắn vẫn rất rắn chắc và cân đối.
Cởi áo của mình xong, Quân cười gian cúi xuống hôn lên cổ Karen, bàn tay thoăn thoắt vòng ra sau lưng kéo cái khóa của nàng xuống. Karen phối hợp ưỡng người để hắn dễ dàng hành động. Rất nhanh, chiếc đầm đen của Karen bị kéo xuống, cơ thể trắng muốt của nàng dần hiện ra trước mắt Quân.
Ánh mắt thèm khát như chó sói nhìn mồi của Quân không dọa cho Karen sợ, ngược lại còn khiến nàng tự tin phơi bày cơ thể của mình hơn nữa.
Karen không mặc áo ngực, thay vào đó nàng chọn miếng dán nhũ hoa. Hai bầu vú căng tròn gần như lộ diện, chỉ còn hai đầu ti đang ẩn nấp. Thật là một hình ảnh kích thích trí tò mò của người khác. Ở phần dưới, Karen mặc một chiếc quần lót lọt khe màu đen cực kì mỏng manh.
Đôi mắt Quân lướt từ trên xuống dưới, trong lòng đắc ý vì ‘bữa ăn khuya’ hôm nay của mình. Hắn đã nhịn làm tình khá lâu rồi, đêm nay chắc chắn sẽ dài lắm đây!
Quân phóng hai tay chộp lấy bầu vú của Karen, tận hưởng sự co giãn mềm mại. Hai miếng dán nhũ hoa kia hắn không dùng tay để gỡ, mà cúi xuống há miệng liếm lên trước ánh mắt thích thú của Karen. Khi cảm nhận được đầu ti của nàng cương cứng, hắn khéo léo dùng lưỡi cạy miếng dán ấy, sau đó dùng miệng ngậm lấy rồi nhả xuống giường.
Giờ thì hai đầu ti của Karen không còn chốn dung thân, đành phải phơi bày cho Quân ngắm. Chúng hồng hào, cương lên đầy kiêu hãnh. Quân lập tức cho vào miệng bú liếm.
“Oh… thoải mái quá!”
Karen xoa lên đầu Quân trong khi đôi mắt nhắm chặt, cơ thể uốn éo không ngừng.
Nhận thấy hai chân nàng có dấu hiệu rộng mở, Quân thò tay xuống, chui vào trong chiếc quần lót.
“Ướt thật!” Những đầu ngón tay của Quân đã cảm giác được một vũng nước ở bên dưới này. Quân hoạt động đa tác vụ, bên dưới dùng ngón tay trêu đùa cái lồn của Karen, bên trên thì bú liếm vú nàng với công suất cao.
Kích thích trên dưới khiến Karen không ngừng uốn éo, rên rỉ liên hồi. Cô nàng cũng không chịu nằm yên hưởng thụ mãi, chủ động kéo khóa quần Quân xuống, tìm đến con quái thú của hắn.
“Oh!!!”
Karen khá bất ngờ khi chạm vào. Còn Quân thì cười đắc ý. Hắn biết Karen cho rằng người Châu Á, cụ thể là Việt Nam như mình kích thước cậu nhỏ không quá lớn. Nhưng không, Quân đã thay mặt anh em Việt Nam khẳng định rằng chuối ta không hề thua kém mấy anh Tây.
“Nó to quá… hơn hẳn mấy tên bạn trai cũ của mình!!” Karen tỏ ra rất thích thú sau bất ngờ vừa rồi. Không ngờ trên người Quân lại giấu một cây hàng to đến vậy. Xem ra đêm nay nàng sướng chết rồi.
Karen vật Quân xuống, sau đó móc con cặc từ trong quần hắn ra. Nàng dùng bàn tay thon của mình vuốt ve con cặc của Quân, thầm ước tính chỗ đó của mình liệu có thể chịu được thứ quái vật này không.
Karen càng ngắm càng thích, nàng không nhịn được muốn tận hưởng hương vị của nó lắm rồi. Ngay lập tức, Karen lè lưỡi liếm lấy khúc thịt nóng hổi ấy. Mùi vị chuối Việt Nam thật đặc biệt làm sao. Karen há miệng ngoạm lấy cả con cặc của Quân, dù rất cố gắng nhưng nàng không cho vào hết được.
Quân thì sướng rồi, nằm banh càng tận hưởng thôi. Đây là lần đầu hắn được gái Tây bú cu, chứ trước giờ chỉ toàn thấy trên porn thôi, nào có cơ hội.
Karen tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp, nàng bú liếm như một diễn viên porn hạng nhất. Thao tác của nàng vừa dứt khoác vừa mềm mại, khiến Quân thăng hoa liên hồi.
Được một hồi, Quân tịch thu con cặc của mình lại, vật Karen xuống để đáp lễ. Hắn tháo phăng cái quần lót của nàng. Cái lồn đỏ rực của Karen hiện ra. Quả là gái Tây, lồn nàng trông có vẻ to hơn những cô gái châu Á mà Quân từng chơi. Nhưng không sao, hắn vẫn tự tin mình có thể lắp đầy nàng.
Nhưng trước đó, Quân phải nếm thử mùi vị ở đây đã. Hắn cúi xuống, kề mũi vào mu lồn của Karen. Nơi đây không có một cọng lông nào cả, rất mịn màng. Quân từ từ đưa mũi xuống cửa lồn, nơi đang rỉ nước liên tục. Mùi hương nơi này thật khiến người ta xao xuyến.
Quân hé môi hôn lên lồn Karen, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo. Hắn mút lồn nàng, dùng lưỡi liếm xung quanh, sau đó lại bất ngờ thọc mạnh lưỡi vào trong.
“Ohhhh…!”
Karen trợn tròn mắt, cô cảm giác trong người mình có một cơn cuồng phong đang trỗi dậy, cuốn phăng mọi suy nghĩ của cô, chỉ còn để lại những sung sướng đang liên tục xoay vòng trong tâm trí.
Karen ưỡng hông để Quân tiếp tục công việc, hắn hiểu ý ra sức khuấy đảo cái lồn của Karen hơn nữa. Lưỡi hắn dường như không biết mỏi, tung hoành ngang dọc liên hồi.
“Ahhh… aahhhhh!” Karen đã chạm đỉnh, nàng banh rộng háng ra, cơ thể co giật liên tục. Quân nhanh chóng lùi lại ngắm nhìn mỹ cảnh.
Nước từ trong lồn Karen bắn ra như mưa, ướt hết cả giường Quân.
“Chà, gái Tây nhiều nước vậy sao?” Quân nhếch môi cười nhìn Karen đang thèm khát con cặc của mình. Dù mới ra nhưng nàng ta đã thèm đến vậy rồi sao?
Quân cởi hẳn cái quần xuống rồi bước đến bên đầu giường, lấy ra một mớ bao cao su trong tủ.
Nhìn thấy thiết kế vỏ bao cao su khá đặc biệt, Karen tò mò hỏi: “Đây là loại bao cao su gì? Trông thật thú vị.”
“Đây là bao cao su của hãng Feelex! Xài khá thích đấy!”
“Thật sao? Vậy phải thử thôi!”
Karen giật lấy bao cao su trong tay Quân, xé vỏ rồi đeo vào cho hắn, động tác thuần thục này làm Quân thầm nghĩ không biết cô nàng đã chơi qua bao nhiêu con cặc rồi. Nhưng hắn không có ý kiến gì về chuyện đó cả, hắn chỉ nghĩ rằng…
“Đêm nay mình sẽ khiến cô ta nhớ mãi về con cặc này!”
Khi con cặc đã được đóng giáp hoàn chỉnh, Quân liền banh rộng chân Karen ra rồi kề nó vào lồn cô.
Hắn thích thú nhìn biểu cảm háo hức của Karen. Không để nàng cũng như bao anh em độc giả chờ đợi, Quân thúc mạnh con cặc vào bên trong. Rất nhanh, vũ khí của hắn đã đâm vào một nửa.
Karen há hốc mồm, hai mắt trợn ngược vì vừa đau vừa phấn khích. Nhưng nên nhớ, Quân chỉ mới vào một nửa thôi.
Hắn ta nắm lấy hai chân của Karen, banh rộng ra rồi hẩy hông đẩy nốt phần còn lại vào. Con cặc Quân ngang nhiên xâm lấn từng tấc thịt bên trong cơ thể Karen, cuối cùng dừng lại ở nơi sâu nhất của nàng.
“Oh my god!! Oh my god!!” Karen điên loạn gào thét. Cơ thể cô như vỡ ra khi bị con cặc của Quân xâm chiếm.
Về phía Quân, hắn rít lên một tiếng khi con cặc của mình được siết chặt bởi các vách thịt trong lồn Karen. Bao cao su Feelex mà hắn đang dùng là loại siêu mỏng, đem đến một cảm giác chân thật như không hề mang bao. Hắn thỏa mãn mỉm cười sau đó bắt đầu nhịp điệu của bản thân.
Con cặc hắn từ từ được rút ra sau đó lại đâm tới. Mỗi nhịp chuyển động khiến Karen phải thét lên sung sướng. Nàng nghiêng mặt sang một bên không ngừng thở gấp trong khi cơ thể liên tục bị những cú nhấp của Quân làm cho lay động.
Quân xoay người Karen lại, ép nàng vào tư thế doggy. Karen cũng không phải ngây thơ gì, lập tức hiểu ý chổng mông lên. Quân một lần nữa đút cặc vào trong cái lồn ửng đỏ.
“Tuyệt quá!!” Quân phấn khích nắm lấy mái tóc bạch kim của Karen kéo ngược về sau. Karen thì ngửa cổ rên la, đôi mắt lim dim trong cơn sướng khoái.
Chát!
Quân thuận tay tét bờ mông cong của Karen, khiến chúng ửng đỏ lên. Karen bị tét mông lại càng sướng, lồn nàng siết chặt hơn nữa.
“Ahhh… đánh em nữa đi! Đánh em nữa đi! Xin anh!!”
Quân không thể nào làm ngơ lời cầu xin khẩn thiết ấy được, hắn liên tục vỗ mông Karen cho đến lúc in hằn dấu tay mới thôi.
Quân lúc này bế phốc Karen lên, đặt nàng vào cạnh cửa sổ.
“Vừa chơi vừa ngắm cảnh mới thật sự là tận hưởng!” Quân cười sảng khoái, hông thì liên tục hẩy tới.
“Ahhh… ohhhh!!!” Karen thì chẳng ngại ngùng gì, thoải mái khoe cơ thể qua cửa sổ. Nếu có ai may mắn đi ngang sẽ được chiêm ngưỡng cơ thể tuyệt mỹ của nàng.
Sau một hồi chinh chiến cạnh cửa sổ ngắm nhìn rừng núi, Quân kéo Karen lại giường, đè nàng xuống và tung ra những cú nhấp với tốc độ cao. Karen bất ngờ trước đợt tấn công vũ bão, nàng chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì, chỉ có thể ú ớ rên rỉ, bàn tay cố gắng đẩy Quân ra nhưng không thể. Hắn như một cỗ máy được lập trình chỉ để dập, dập và dập.
Karen chạm đến giới hạn, nàng gào thét siết chặt lấy Quân. Cảm nhận cơ thể của nàng đang rung động mãnh liệt, Quân biết đã đến lúc kết liễu. Hắn chạm đến tốc độ cao nhất của mình.
“Ahhhhhhh!!!”
Karen sướng ngất ngây, lồn co thắt lại rồi xả nước. Quân cũng không nhịn nữa, phun tinh bơm căng bao cao su.
“Chết tiệt! Anh là đồ khốn…”
Karen thở dốc, gương mặt ửng hồng.
Quân lúc này cười nham hiểm, hắn rút cặc ra, tháo cái bao cao su vừa dùng thả lên bụng Karen, sau đó lấy một cái bao cao su khác thay vào.
“Anh vẫn còn sức sao?” Karen cứ tưởng Quân sẽ cảm thấy mệt sau hiệp vừa rồi.
“Yeah! Đêm nay còn dài lắm!” Quân bóp lấy vú Karen, miệng nở một nụ cười dâm.
***
Mặc lại chiếc áo của mình, Quân rời khỏi phòng. Trước khi khép cửa lại, hắn không quên nghía lên giường một lần nữa để ngắm nhìn chiến tích đêm qua.
Karen trần truồng nằm ngủ trên giường, xung quanh nàng là những chiếc bao cao su đầy ắp tinh dịch của Quân. Khung cảnh này thật khiến một người đàn ông tự hào!!!
Quân đóng cửa lại rồi bước đi trên hành lang, sau vài lần rẽ phải, hắn đến được phòng nghiên cứu. Nhìn thấy ánh đèn bên trong, Quân thầm nghĩ: “Là cậu ta sao?”
Đẩy cửa bước vào, Quân nhận ra mình đã đoán đúng. Có một chàng thanh niên đang cặm cụi gõ máy tính. Khi thấy Quân vào, thanh niên ấy chỉ liếc nhẹ một cái rồi tập trung vào công việc. Ánh mắt hắn toát lên sự tập trung cao độ, ngón tay thì hoạt động hết công suất.
“Quả nhiên là cậu! Quang!” Quân vỗ vai chàng trai tên Quang.
“Có chuyện gì không?”
Quang không thèm nhìn Quân, tập trung gõ phím. Trong 30 nhà nghiên cứu, chỉ có Quang và Quân là người Việt Nam. Cả hai đã biết nhau từ trước. Họ từng cùng nhau nghiên cứu các dự án trong nước trước khi bị đưa đến hòn đảo này. Mối quan hệ cũng có thể xem là bạn thân lâu năm.
“Không có gì…” Quân không để ý lắm đến câu trả lời có phần cục súc của Quang, tên này tính tình xưa giờ như vậy rồi!
Quân bước đến trước guồng máy khổng lồ, đôi mắt sáng lên khi nhìn vòng sáng đang xoay vòng.
“Chúng ta vẫn đang đi đúng hướng nhỉ?”
Quân hỏi.
“Có lẽ vậy!”
Quang nhún vai. Nhưng ánh mắt hắn có gì đó khác lạ.
“PFwgwgat!”
Chợt, có tiếng gì đó phát ra trong đầu Quang.
“Sao vậy?” Thấy gương mặt Quang biến sắc, Quân hỏi.
“Không… không có gì!” Quang xua tay. Nhưng ánh mắt hắn không thể không nhìn về phía vòng sáng kia.
“Là nó đang gọi mình sao?”
***
“Mọi người! Tuy chúng ta đã thành công trong bước đầu khởi tạo năng lượng, nhưng vẫn còn một con đường rất xa nữa mới có thể chạm đến chân tướng! Hãy cùng nhau nỗ lực, đừng chủ quan, đừng tự mãn! Tương lai của nhân loại, bước tiến vĩ đại ấy đang phụ thuộc vào chúng ta!”
Quân cổ động mọi người bằng một bài phát biểu hùng hồn. Ở bên dưới, tiếng vỗ tay vang lên liên tục. Karen mỉm cười ngắm nhìn Quân, không hiểu sao mấy ngày nay cô toàn nghĩ về Quân thôi. Lúc đầu, cô chỉ muốn chăn hắn nhưng giờ đây, trái tim cô lại xao động mỗi lần nhìn Quân.
Quang không vỗ tay, hắn chỉ gật đầu như đồng tình. Gương mặt hắn dạo này có chút nhợt nhạt, không biết có phải do làm việc quá sức không.
Mọi người sau đó nhanh chóng bắt tay vào làm. Những khó khăn cứ liên tiếp xuất hiện, nhưng họ đều vượt qua được. Ngày tháng cứ trôi, những phát hiện mới liên tục được điền vào hồ sơ. Trong lòng ai cũng mong chờ cái ngày có thể khám phá được chân tướng của thứ kia.
Nhưng…
Một ngày nọ…
Guồng máy vang lên tiếng động cơ.
Vòng tròn ánh sáng xoay nhanh hơn sau mỗi giây.
Rồi bỗng, vòng tròn ấy co lại ở giữa.
“Dừng lại!!! Mau dừng lại!!!!”
Quân gào lên rồi đẩy Quang sang một bên, hắn vội vã nhấn nút hủy trên màn hình.
“Chuyện gì vậy Quân?”
Các nhà khoa học khác vội hỏi. Nhưng Quân chỉ thở gấp rồi xua tay, mãi một lúc sau hắn mới nói được.
“Hôm nay cũng khuya rồi, đến đây thôi!”
Quân mệt mỏi rời đi trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
“Có thể… chúng ta phải dừng nghiên cứu này lại!”
Quân nói bằng tiếng Việt, người hắn muốn nói là Quang.
***
Sụp soạt!
Ngồi trên sofa, Quân mở rộng hai chân, lưng ngã về sau, tay gác lên trán. Ở bên dưới, Karen vẫn đang BJ hết sức nhiệt tình. Nhưng dù có tung hết kỹ năng của mình, Karen cảm thấy Quân không hề thấy sướng. Nàng quyết định dừng lại, hỏi Quân: “Có chuyện gì với anh vậy?”
Quân lúc này như tỉnh ra, hắn xoa đầu rồi nói: “Anh cảm giác… có thứ gì đó đằng sau thứ năng lượng kia!”
“Không phải anh, em và tất cả mọi người đều đang muốn tìm hiểu về thứ đằng sau ấy sao?”
“Nhưng…” Quân nuốt nước bọt rồi nhớ lại chuyện lúc sáng. Khi mọi thứ vẫn đang vận hành trơn tru, Quân nghe thấy tiếng gọi của ai đó. Thứ âm thanh ấy lạnh lẽo như băng, u ám như vực sâu không đáy, rùng rợn đến cùng cực. Quân tưởng rằng mình bị hoang tưởng, nhưng khi càng nhìn vào vòng sáng năng lượng ấy, một thứ hình ảnh nào đó cứ chập chờn trước mắt Quân.
“Thứ đó… nó rất đáng sợ!” Đôi mắt Quân tràn ngập màu đen. Nhìn biểu cảm của Quân, Karen cũng cảm thấy lạnh gáy.
***
Quân lê bước trên hành lang, hắn trông vô cùng mệt mỏi. Không phải vì đêm nay hắn đã làm tình với Karen, mà bởi trong lòng hắn đang có rất nhiều mối lo.
Hắn là một kẻ tò mò, rất tò mò. Đó cũng là lý do hắn thích tìm tòi, khám phá và chọn trở thành một nhà khoa học. Nhưng lần đầu tiên con quỷ tò mò trong lòng hắn chùn bước. Quân đang đứng trước một chiếc hộp chứa đựng bước tiến của nhân loại. Sau bao cố gắng, hắn đã chạm được đến nắp hộp. Chỉ cần mở chiếc hộp ra, hắn sẽ biết được cách thức đưa nhân loại lên một tầm cao mới! Nhưng những ngày gần đây, hắn cảm giác bên trong chiếc hộp ẩn chứa một điều gì đó cao siêu hơn. Một điều gì đó khiến hắn phải e dè, khiến sự tò mò của hắn bị lay động.
Một điều gì đó… có thể gây hại cho toàn bộ thế giới!
Quân mệt mỏi đẩy cửa vào phòng thí nghiệm. Đôi mắt hắn chợt trợn lên khi thấy Quang, người đã đến trước hắn. Mà quan trọng hơn, Quang đang một mình khởi động cỗ máy.
“Quang!!!!” Quân hét lên khiến Quang đang gõ phím phải dừng lại. Hắn ta từ từ quay đầu lại.
“Làm gì thế? Không nhớ luật à? Sao lại tự tiện khởi động máy?”
Quân bước tới chất vấn, nhưng trong lòng hắn đang trào dâng một mối lo. Và mối lo ấy chạm đến đỉnh điểm khi tròng mắt của Quang bỗng hóa thành màu đỏ. Gương mặt Quang lạnh tanh, hắn không có chút cảm xúc nào, chỉ nhẹ nhàng vung tay.
“Cái…?”
Quân cảm giác cơ thể mình bị một cơn gió mạnh cuốn đi. Hắn bay ngược về sau, đập mạnh vào cửa.
“Cái quái gì thế?” Quân đau đớn hét lên trong lòng. Thứ sức mạnh quỷ quái gì đây? Sao Quang có thể làm được?
“Mày muốn làm gì?” Quân cắn răng hỏi.
Quang lúc này chỉ nhếch môi, ánh mắt hướng lên trên cao, nơi có vòng xoay năng lượng.
“Tao… có thể nghe được tiếng gọi từ trong đó! Họ đang gọi tao!”
“Họ? Mày cũng nghe được sao?”
“Ồ, vậy ra mày cũng nghe được!” Sắc mặt Quang biến đổi.
“Dừng lại đi! Đừng tiếp tục, chúng ta vẫn chẳng biết gì về những tiếng gọi kia cả… chúng ta cần thêm thời gian!”
“Thời gian? Đồ ngu! Không phải mày đã từng nói với tao rằng một khi có cơ hội, nhất định phải nắm chặt và không được bỏ lỡ sao? Mày quá nhu nhược rồi Quân à! Bao nhiêu công sức đã đổ vào đây rồi cuối cùng lại muốn hủy bỏ sao? Ngay từ đầu không phải mày đã hứa hẹn sẽ đi đến cùng sao? Không phải mày luôn mơ tưởng về một bước nhảy vọt cho nhân loại sao?”
Quang đánh mất sự bình tĩnh vốn có. Hắn liên tục gào thét. Mỗi lần hắn gào lên, vòng tròn ánh sáng phía sau càng xoay nhanh hơn. Ánh sáng lần này liên tục tuôn ra khỏi guồng máy tựa như mọi thứ đang dần trở nên mất kiểm soát.
“Không! Mọi thứ không đơn giản như mày nghĩ đâu! Chúng ta vẫn chưa nắm chắc được!” Quân thét lên.
Rầm!
Quân vừa dứt lời liền bị một lực đẩy mạnh mẽ tác động, bay thẳng vào tường, đầu hắn toét máu, cơ thể rã rời ngã xuống.
“Hừ… tao thất vọng về mày lắm! Tao đã luôn nghĩ mày sẽ trở thành người khai sáng cho nhân loại. Nhưng mày lại quá nhát gan! Không sao, tao sẽ thay thế mày, trở thành người dẫn lối cho toàn thế giới!”
Quang quay người lại tiếp tục thực hiện công việc còn đang dang dở. Từng dòng code xuất hiện trên màn hình khiến guồng máy gầm rú.
Từng cơn rung chấn nhẹ xuất hiện theo từng nhịp gõ của Quang.
Vòng tròn bắt đầu bước vào giai đoạn biến hóa. Nó dần cong lại, ở hai điểm đối xứng nhau trên đường tròn.
Hai điểm đó ngày càng tiến sát lại với nhau trong ánh mắt mong chờ của Quang.
“Một chút nữa thôi!”
Quang tiếp tục gõ phím điên cuồng. Còi báo động lúc này đã vang lên, cả khung cảnh chìm ngập trong màu đỏ của đèn cảnh báo.
Lúc này, cơn rung chấn mạnh dần, lan tỏa khắp hòn đảo.
Nhưng Quang chẳng quan tâm, con ngươi của hắn chỉ còn hình ảnh của vòng tròn kia.
Khi mà hai điểm sắp chạm vào nhau…
“Đừng hòng!”
Một vòng tay siết lấy cổ Quang sau đó vật hắn xuống. Quang tương đối bất ngờ, hắn chỉ vừa ngẩng mặt lên thì bị ăn ngay một cú đấm.
“Khốn kiếp! QUÂN!!!!” Quang gào lên đầy phẫn nộ. Không khí xung quanh như bị tác động, cuồng phong gào thét khắp căn phòng.
“Dừng lại đi Quang!!!!” Quân nhào đến đấm Quang. Nhưng mọi cố gắng của hắn là vô ích!
Quang né đòn của Quân rồi tung một đấm cực mạnh.
Rẹt!
Chiếc áo của Quang rách vai.
Còn Quân thì bị đấm bay đi.
Cơ thể hắn như con diều đứt dây, cuốn theo chiều gió.
Ánh mắt Quang khẽ động khi nhìn thấy Quân đang bị guồng máy kia hút vào.
“Không!!!!!” Quân hét lên rồi chìm vào trong luồng sáng rực rỡ.
Quang run rẩy nhìn bàn tay mình. Hắn… hắn đã giết bạn mình rồi sao?
“Mau lên…fagwa… chỉ còn một chút nữa thôi…”
Một giọng nói vang lên trong đầu. Quang như trở nên điên cuồng. Hắn chạy đến trước máy tính, dứt khoác nhấn xuống phím Enter.
Lần này, không còn ai ngăn cản hắn nữa.
Hai điểm cong ấy chạm vào nhau.
Vòng tròn ngừng xoay.
Một biểu tượng vô cực (∞) hiện hữu rồi chiếm lĩnh lấy cả một vùng trời.
Ánh sáng vô tận toát ra.
Quang dang rộng hai tay đón nhận.
“Chuyện gì vậy?”
Các nhà khoa học khác chạy đến khi nghe còi báo động. Nhưng chờ đón họ lại là một cơn sóng ánh sáng.
Ánh sáng ấy nhanh chóng lan ra khắp khu nghiên cứu, tạo thành một cột sáng phóng thẳng lên bầu trời.
Cột sáng ấy không ngừng mở rộng, tràn ra đại dương bao la.
Tìm đến đất liền.
Xâm chiếm hoàn toàn trái đất!
Ngày 12/12/2023.
Tận thế!
Hết chương 1.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.