Có thể bạn biết hoặc không, những con sò nhỏ giữa đại dương bao la. Bởi vì đại dương bao la mà con sò lại nhỏ nên đây là nỗi cô đơn rất thường gặp…nhưng ai cũng biết cô gái có một “con sò” nhỏ giữa hai chân. Dù bạn là con gái hay con trai, hay thậm chí đến từ thế giới thứ ba…con sò nhỏ bé này chỉ nặng vài ounce, nhưng vì nó là nơi sinh ra của loài người, bất kể giới tính hay con trai…nó là một quả bóng chìm . của…
Những thiên tài, thậm chí cả những kẻ ngốc nghếch bước vào cuộc sống qua “miệng” của “con ốc sên” này, và nếu bạn là con gái, bạn cũng sẽ có con “ốc sên” nhỏ bé đó giữa hai chân. Khi bạn vô tình rơi vào cuộc đời của mười hai cô gái trạm nước, nó sẽ mang đến cho bạn niềm vui và nỗi đau…
Sò điệp có bán được không? Vậy “nghêu người” có bán được không? Xin hãy nói cho tôi biết…đôi khi còn rất đắt. Nó phụ thuộc vào khuôn mặt và ngoại hình của chủ nhân “sò điệp”. Bán sò biển, ăn chúng … Còn “sò điệp nhân” thì sao? Tất nhiên… bị chết tiệt…
Nếu số phận của bạn quá tồi tệ thì sẽ không ai thoát khỏi cái kết đau thương này. Dù bạn chưa bán len thì chắc chắn cô ấy cũng chưa…bán len, cô ấy chỉ mua len để dệt khăn quàng cổ thôi. Cô Jiang Shiduo là một cô gái miền núi, một cô gái Miêu, ngây thơ như ngọn cỏ ven suối và thẳng thắn như cây chuối trong rừng sâu. Nhưng cô đâu biết rằng vận rủi đã chọn cô, làm thay đổi dòng chảy cuộc đời và lật đổ “cái vỏ” nhỏ xinh mà cô đang mang trong mình…
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Đỗ rời làng lên thị trấn, rời xa nơi mình sinh ra. Bỏ lại vẻ bình dị của núi rừng, cây sung vẫn rụng quả, gọt vỏ xuống con suối cạnh nhà. Cô mang theo tuổi thơ, tuổi dậy thì của con gái, đến năm lớp bảy, khi ngực cô đã nở hết cỡ, cơ thể cô bắt đầu mềm nhũn hẳn. Hàm răng khểnh và đôi má bầu bĩnh khiến nụ cười của cô càng dễ thương hơn.
Đôi mắt tròn của cô lấp lánh sự ngây thơ và cô đỏ mặt khi người khác khen cô xinh đẹp. Không giống như các bạn cùng trang lứa, làn da của cô ngăm đen và rám nắng. Dù hàng ngày anh phải chôn mình trên cánh đồng ngô dốc và cùng bố mẹ trồng mía xa xa, mồ hôi đầm đìa nhưng làn da anh trắng như lòng trắng trứng và không hề bị phơi nắng. Thế nên khi đến đây, các cô gái trên phố khi nhìn thấy cô vẫn cảm thấy ghen tị…chỉ là Đỗ còn quá trẻ và ngây thơ để nhận ra sự ghen tị này mà thôi…
Kỳ nghỉ lễ ngày 2 tháng 9 trời nắng và gió…
– Chờ đợi! Đi chơi à? Trên đường phố có rất nhiều thứ hay ho…
Khi được bạn bè trong làng mời đến, Đa Nhi vẫn chăm chỉ đan một chiếc khăn len. Cô muốn tặng mẹ để khi gió đông thổi qua, mẹ sẽ hết ho. Thế là cô kiên quyết từ chối:
– Thui…cậu cứ đi đi, tôi sẽ ở nhà, tôi không có tiền đi đâu cả… Hơn nữa, mẹ bảo ở trong phòng của cậu thì tốt hơn… – Thôi đi, tôi sẽ trả…
Bà Pan lên tiếng. Người phụ nữ này chính là em gái của dì và chú của Du. Cô ấy sắp tốt nghiệp lớp 9, đã ở đây đã lâu và rất thời trang. Đôi khi Đỗ thầm ước mình có thể được như Pan, có thật nhiều quần áo đẹp, son môi đẹp và có thật nhiều bạn trai. Nhưng Du vẫn nhớ lời mẹ dặn: “Pan là đứa hư, con hãy chăm học nhé”. Khi nó về nhà, tôi đã đuổi nó đi và dùng dao rựa chém chết cậu bé hư này, mặc dù nó là con tôi. Thế là Đa ngẩng đầu từ chối:
– Thui…cậu đi trước đi, tôi đang ở trong phòng! Làm bạn với mẹ bạn chẳng đi đến đâu cả… – Ồ, ai mà biết được… bạn thân của bạn cũng sẽ đi… – Đi… Đi… Đợi đã…
Bạn cùng phòng của cô ở khắp nơi nên đi theo nhóm cũng không thành vấn đề. Cô cũng muốn đi tham quan thị trấn này, nhưng lại sợ… cho nên hơn một năm qua, cô chỉ dám đứng. với lan can và biển báo. Vì vậy, cuối cùng, Đỗ bị cuốn hút bởi ánh đèn lấp lánh của thị trấn mà cô nhìn thấy hàng đêm. Vứt chiếc khăn còn dang dở… Đoàn đứng dậy nói:
– Ồ… đi thôi… Mình một mình thôi, ma sẽ mang đi mất… Chắc chắn mẹ sẽ không biết đâu…
Một thị trấn nhỏ lúc hoàng hôn…
– Đó là ai? Ngon quá…ngon quá!
Giọng nói lạnh lùng khiến cô rùng mình, và có một ánh mắt muốn lột trần cô. Đôi mắt cô quét qua mọi bộ phận trên cơ thể Duo, cô vừa sợ hãi vừa xấu hổ, không chỉ có anh chàng to lớn với hình xăm xéo và đôi mắt độc ác này. Nhưng hầu như tất cả các chàng trai đi cùng cô Pan đều nhìn cô với ánh mắt lạ lùng khiến cô sợ hãi. Người đàn ông xăm trổ hung dữ ngẩng đầu hỏi Pan đáp ngắn gọn:
– Đợi tôi nhé con gái! Bạn còn trẻ… Ồ, vậy là bạn không ngon… Haha… Mắt bạn sáng lên khi nhìn thấy thứ gì đó đẹp đẽ… – Im đi! Phụ nữ giống như cỏ dại, bạn hỏi và bạn trả lời! Bạn có thích thái độ nổi bật này không? Bạn … Bạn ơi, bạn thật dối trá!
Người đàn ông xăm trổ mắng bà Pan, bà Pan cụp mắt xuống, im lặng không dám nói gì thêm. Nhiều người bạn của tôi sợ đến mức tè ra quần. Cô thôn nữ mới đến còn rất ngây thơ. Đột nhiên gặp phải nhóm bạn vô liêm sỉ của cô Pan. Cô còn sợ hãi hơn cả việc nhìn thấy ma hay ma. Chúng tôi đều run rẩy và chỉ muốn quay về ký túc xá nhưng lại sợ những thanh niên cẩu thả này. Bọn trẻ nắm tay nhau suýt khóc, đi xuống thị trấn vui lắm, có nhiều đồ ăn, có nhiều thứ đẹp đẽ. Hơn nữa, Pan còn hào phóng cho tất cả bọn họ vay tiền. Mọi người đều mua và ăn, ngoại trừ Đỗ. Nói thật, Đỗ rất sợ. Mẹ tôi dặn: “Con là người Kinh, hay người thành phố, cho cơm thì không ăn, cho quần áo thì không mặc. Nợ tiền người ta sẽ bắt. ” Thế là Đỗ từ chối với lý do đau bụng dù rất muốn…
– Chúng ta hãy quay lại… chúng ta hãy về nhà! Nếu bạn không quay lại, giáo viên sẽ mắng bạn và ký túc xá sẽ đóng cửa!
Nhiều người bạn của Pan đang tranh nhau tìm cách trốn thoát nhưng Pan trợn mắt và chửi rủa:
– về cái gì? Bạn đã ăn và mua đồ. Số tiền đó thuộc về ông Decker. Bạn đã quay lại và làm giả tiền của ông ấy. Nếu ngươi giả không được, ta sẽ nói với bố mẹ ngươi, người xấu vay tiền cũng không giả được! Hơn nữa anh sẽ cho em thêm tiền để hát cùng Đức… Không biết có nên đi không? – Hả…huh…huh…
Bạn bè của Đô sợ hãi đến mức bật khóc…
– Tôi không ăn… Tôi không mua… Tôi muốn về nhà… Tôi không nợ gì cả. Ngươi còn ác hơn cả hổ ma trong rừng. Chẳng trách mẹ ta bảo ta tránh xa ngươi ra. Tôi đã trở lại…
Đô lấy hết can đảm hét lên, cô định bỏ chạy thì Đức chạy tới nắm chặt tay Đô rồi nói:
– con gái! Khi bạn nhìn thấy tôi, bạn sẽ đi đâu? Người trong thị trấn này đều biết Đức Seo, cô ấy thực sự định bỏ trốn sao?
Cô tái nhợt và lo lắng, không biết làm cách nào để thoát khỏi nhóm người này. May mắn thay, lúc đó cô Hồng đang giảng dạy ở trường đi ngang qua và vui vẻ hét lên:
–Sư phụ…Thầy ơi! Cô giáo gửi Đỗ trở lại trường cùng với…
Sắc mặt thầy Hồng tái nhợt khi nghe Du hét lên. Thầy Hồng quê ở thành phố, là một giáo viên trẻ mới ra trường, hơn Du gần chục tuổi. Thầy tình nguyện dạy học ở đây. Thầy đẹp trai, cao ráo như một diễn viên. Vì thế những cô gái như Đỗ rất ngưỡng mộ anh, nhưng nhìn thái độ của anh, Đỗ khá nản lòng. Cô nhìn thấy những kẻ bắt nạt đứng đằng sau bạn của Xu De, chắp tay sau lưng. Họ dường như đang rút thứ gì đó ra và lao về phía trước. Ngay cả đám đông xung quanh cũng giải tán, có vẻ như Xu Degong thực sự rất đáng sợ…
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.