(Tự truyện của CCB) 2000.
Lúc đó tôi 48 tuổi. Ông đã trải qua ba cuộc chiến với Hoa Kỳ, cuộc chiến với Pol Pot và cuộc chiến với Trung Quốc. Ông đạt cấp bậc đại úy vào năm 1989 và sau đó tham gia vào nhiều công việc kinh doanh khác nhau mà mọi người cần. Xoay hết sản phẩm dừng lại và mở quán cà phê ở tầng 1 (nhà tôi là căn nhà hướng ra đường, tôi và bố tôi sống ở tầng 2, còn tầng 3 chỉ có bếp và phòng thờ, có sân thượng). khoảng 14 mét vuông). Tên vợ anh được ghi trên tấm biển trong cửa hàng, đó cũng là tên của người con gái luôn ngự trị trong trái tim Coffee Music.
Hơn một năm sau khi mở quán, vợ tôi lâm bệnh nặng và qua đời khi đó đứa con gái duy nhất của chúng tôi mới 7 tuổi. Tôi kết hôn muộn và có con muộn. Vợ tôi đã cắt bỏ cả hai buồng trứng do bị u sau khi sinh. Vợ tôi đã qua đời và tôi một mình nuôi con nhưng tôi không từ bỏ sự nghiệp của mình. Tuyển 3 bồi bàn, một cặp vợ chồng người Ninh Bình, chồng chuyên bốc vác, trông xe cho khách, vợ làm tiếp viên, rửa bát, nấu ăn cho bố con tôi và mọi người trong quán. Theo CMND, bà tên giống với người vợ quá cố, tên Lục Thị Lê, người dân tộc Đại, sinh năm 1972, mới 18 tuổi. Cô gái bắt đầu làm việc tại cửa hàng của một người bạn vào năm ngoái và đã học cách pha chế cà phê theo hương vị khách hàng lựa chọn trong ba tháng. Bạn tôi cũng là chủ một quán cà phê ở phía nam thành phố, thấy tôi đang cố gắng tự nấu đồ ăn, anh ấy nói: “Tôi sẽ cho bạn mượn nhân viên pha chế của tôi vì tôi đã có hai nhân viên chuyên nghiệp rồi. Nếu bạn thích thì cứ ở đó. . Thế là “Xiao” Lê (tôi luôn gọi cô ấy bằng “Xiao” để khỏi nhầm lẫn khi nhắc đến vợ tôi) đã trở thành nhân viên của tôi. Tôi phải thừa nhận rằng cô ấy rất giỏi, tính cách vui vẻ và khá xinh đẹp.
Tôi vô cùng yêu thích và khuyến khích cô mặc trang phục dân tộc khi tiếp đãi khách. Kể từ khi có con gái nhỏ, nhà hàng của tôi đã chật kín khách hàng. Cô ấy cũng nhanh nhẹn và tháo vát. Vợ chồng họ Thành cũng làm theo sự hướng dẫn, sắp xếp khéo léo của cô gái để quán không bị bừa bộn, khó xử khi có nhiều người. Tôi thấy mình thoải mái hơn và có thời gian gặp gỡ bạn bè, giao lưu chỗ này chỗ kia và chăm sóc con gái nhỏ của mình. Trường tiểu học của cháu chỉ cách nhà 100 m nên cháu đến lớp và tự về nhà sau giờ học. Thỉnh thoảng tôi đón cháu và hướng dẫn, dặn dò cháu phải làm gì khi cháu rời nhà. .
Một hôm, Tiểu Lạc nói với tôi:
– Nhân (tên con gái tôi) học gần nhà nên sáng tôi đưa cháu đi, chiều đón cháu. Đừng lo. Em sẽ xử lý tốt công việc ở cửa hàng chú ạ!
Tôi thực sự cảm động và tin tưởng vào cô bé chỉ mới mười tám, hai mươi tuổi này. Ở tuổi của cô, khi hầu hết các cô gái còn là sinh viên, họ đều hay nhõng nhẽo và không biết làm việc nhà. Còn bạn, bạn có thể làm công việc của tôi khi tôi đi vắng. Từ khi có cô ấy, tôi có nhiều thời gian đi du lịch hơn. Tôi đã bảo:
– Tôi đem đồ về cửa hàng và để ở đó. Một phòng nhân viên vẫn trống. Tôi đến đây trông coi cửa hàng cho chú tôi, đồng thời cũng để tiết kiệm tiền thuê nhà.
Vì vậy cô gái đã chuyển đồ đạc của mình trở lại. Con gái tôi cũng đánh giá cao và thích chị Lê. Dù chỉ hơn Nhân mười tuổi nhưng tôi đã yêu cầu cô gọi cô là cô thay vì chị.
Lúc đầu, “Xiao” Le có vẻ hơi xấu hổ, nhưng sau đó anh đã quen dần và cả hai tiếp tục tán tỉnh nhau. Tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Một lần, sau bữa tối, khi hai vợ chồng (tôi sẽ gọi là ông bà T) về nhà trọ và bé Nhàn lên phòng trên lầu, “Bé” Lê hỏi tôi:
– Cháu gái tôi mất đã lâu rồi, sao anh không lấy chồng để giúp việc nhà, chăm sóc Nhân và… cho bớt cô đơn? – Bạn chưa chấp nhận nhưng không có nghĩa là bạn không chấp nhận. Hơn nữa, vì anh đã giúp đỡ tôi nên tôi cũng yên tâm, không cần phải vội vã rời đi… – Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ không giúp tôi như thế này nữa và khiến tôi cảm thấy nhất định phải lấy chồng.
Tôi cười:
– Vậy Lê có ý định từ chức sau khi làm việc được hai năm? Tôi phải tìm người khác. Nhưng bạn có biết ai như Lê không?
Thấy tôi chỉ gọi tên mình chứ không dùng đại từ chú, cháu như thường lệ, Lê mở to mắt nhìn tôi nói:
– Đây là điều anh muốn dành cho em và bé Nhàn, nhưng anh chưa nói gì về việc rời khỏi… cửa hàng à?
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lệ và nắm chặt trong tay:
– Đừng rời khỏi… cửa hàng để đi đâu cả, Lê…
Lê đặt tay kia lên tay tôi và không nói gì, đôi mắt trống rỗng. Tôi nắm tay Lê áp vào mặt mình. Lê chỉ để nó sang một bên, tôi nắm lấy tay Lê, xoa lên mặt cô ấy và hôn nhẹ lên môi cô ấy. Tôi đứng dậy, bế Lê lên, ôm cô ấy vào lòng, hôn lên tóc cô ấy rồi dần dần di chuyển đến trán, tai, cổ rồi cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại thơm tho của cô ấy…
– anh trai…
Lê chỉ nói một lời rồi ngước nhìn tôi. Tôi nâng cằm cô ấy lên và hôn cô ấy say đắm. Chúng tôi dẫn nhau vào căn phòng nhỏ mà tôi dành cho nhân viên. Kể từ khi Lệ nén tiếng kêu đau đớn khi màng trinh bị rách, cô đã trở thành đàn bà. Khi cả hai cùng nói chữ “yêu”, Lê đã trở thành người yêu của tôi.
– Em là vợ anh! Tôi nói vào tai Lê khi cô ấy tựa đầu vào vai tôi. – Đúng! Nhưng… – Nhưng cái gì?
Lê đứng dậy nắm tay tôi bước chậm rãi nhẹ nhàng lên tầng ba. Kể từ ngày mẹ tôi qua đời, qua sự dạy dỗ của bố và những lời dạy cẩn thận gần đây của “Xiao” Lê, tôi đã trở nên rất tự giác và tự lập.
Lê nhờ tôi mở cửa phòng thờ. Đốt vài nén hương rồi niệm vài câu. Tôi nghe rõ, Lê nói chậm rãi và rõ ràng:
– Con xin mẹ để con chăm sóc, an ủi con và dạy dỗ bé Nhàn một cách yêu thương… và con lạy ba lạy.
Khi chúng tôi bước vào sân, cô ấy chủ động ôm tôi, kiễng chân lên hôn tôi, nghịch lưỡi…
– Nhưng… bây giờ bạn thậm chí còn không biết tên tôi và tôi thậm chí còn chưa nghe thấy tên bạn. Trong nhiều năm, tôi chỉ được biết đến với cái tên…chú…và chỉ với cái tên Nhân. – Ồ xin lỗi! Em cũng cùng tên với anh nên anh gọi em là Bé Lê Từ nay anh sẽ gọi em là Lê, em sẽ là Chị Lê. Anh ấy tên là Tuân, Lê Quang Tuấn. Bạn có muốn trở thành vợ của tôi không? – có! Tôi muốn…tôi đã là vợ của anh kể từ khi tôi yêu cầu anh.
Ngày hôm sau, tôi bảo Lê nấu một bữa cơm tươm tất để tỏ lòng kính trọng với chị Lê, rồi thông báo với mọi người như một đám cưới. Nhưng ai ở đó? Chỉ có tôi, Lê, Nhân và những người chủ, cùng vợ chồng T và cô con gái 13 tuổi được bố mẹ gửi ra Hà Nội nghỉ dưỡng.
Mọi người đều hạnh phúc.
Hai tháng sau, kỳ nghỉ hè vừa kết thúc và các em nhỏ đang bắt đầu chuẩn bị cho năm học mới. Sau khi bé Nhàn vào lớp 5, Lê đưa Nhân đi mua quần áo, đồ dùng học tập mới. Lê nói:
– “Anh yêu em và các con nhiều lắm. Hãy để anh sống vì em, vì bé Nhàn, và…”
Lê ngừng nói, rồi nắm tay tôi đặt lên bụng tôi, thì thầm: “Em có thai được ba tháng rồi!”
Tôi mừng quá ôm Lê vào lòng, từ từ hôn lên cái bụng tròn dần của cô ấy.
– Tôi rất vui! Cảm ơn vợ yêu nhiều lắm.
Ba tháng sau, vợ chồng T nghỉ việc trở về quê vì bố mẹ đã già yếu. Thế nên bây giờ trong cửa hàng chỉ còn lại tôi và Lê, cô vợ trẻ 20 tuổi bụng phệ và cô Nhân 9 tuổi.
Nghe này, tôi đã nói là tôi sẽ không bán cà phê để nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe. Lê nói:
– KHÔNG! Tôi vẫn có thể làm được. Nếu nghỉ ngơi, e rằng sẽ không có khách trong một thời gian nữa. Mọi người đã quen thuộc với cửa hàng của chúng tôi. Hay cái gì? – Tôi đang muốn xin ông cho em gái tôi đến làm việc với tôi. Nhưng tôi sợ bạn sẽ không đồng ý. Cô ấy chỉ hơn tôi hai tuổi nhưng đã có chồng. Ở vùng đối diện, người dân kết hôn rất sớm. Hiện cô cũng ra Hà Nội nhưng làm thuê và học nghề ở tiệm cắt tóc. Tôi không muốn cô ấy làm việc ở đó, như mọi người nói, nó phức tạp. Tôi yêu cô ấy.
Tôi đồng ý ngay lập tức với lòng trắc ẩn và niềm vui.
Ba ngày sau, Liên (tên chị gái Lee) đến. Một cô gái chỉ mới 22-23 tuổi nhưng nét giản dị, đượm buồn trên khuôn mặt rất dễ nhận ra. Liên chiếm lấy căn phòng cũ của Lê.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.