Thật đáng tiếc khi phải ôm lấy những thăng trầm của cuộc sống… Bây giờ ở độ tuổi 30, tôi nghĩ mình hài lòng với những gì mình có hiện tại, hài lòng với những gì mình đạt được, hài lòng với những người mình yêu thương.
Nhưng thật hấp dẫn, dù chúng ta đã quen nhau bao lâu, bỗng một ngày, anh lao vào em như một góc định mệnh của cuộc đời.
Tôi không nổi bật, không xinh đẹp, không thể chăm sóc bản thân vì quá bận rộn và quá lo lắng.
Để rồi, từ một góc nhân ái của cuộc đời, anh chợt thấy thương em. Tôi nhìn bạn như tôi nhìn một người phụ nữ tội nghiệp, kiệt sức vì những suy nghĩ và cảm xúc tuôn trào. Sau này, dần dần anh ngày càng thân thiết với em hơn, anh đã chăm sóc em rất chu đáo trong những ngày chúng ta bên nhau.
Em không xinh đẹp như cô giáo cũ, không có nét quý phái của một người phụ nữ tận hưởng cuộc sống, tóc tai bù xù, mặt tối sầm vì không có thời gian chăm sóc bản thân. Anh từng chê em xấu vì em trông tồi tàn như vậy. Phải chăng số phận đang trêu đùa anh, bắt anh phải chăm sóc em và biến em thành một mỹ nhân?
Tôi thậm chí không thể nhớ số phận nào đã đưa tôi đến gần bạn hơn…
Đó là một ngày mùa đông đầy nắng, nắng rất đẹp, tôi không đùa đâu, trời nóng quá, người dân Hà Nội chắc cũng biết thời tiết mấy năm gần đây tệ đến thế nào.
Nắng chói chang, thậm chí có phơi xe ngoài trời không có bóng râm rồi vào trong thấy nhiệt kế chỉ 46 độ cũng không khác gì mùa hè. Đột nhiên mẹ gọi điện cho tôi, rồi gửi địa chỉ, rồi bảo tôi đi cả chặng đường đón em gái và bạn bè từ ngôi nhà mà mẹ tôi đã nhận nuôi tôi trên đất HY, trong khi tôi vẫn trần truồng tắm trong đó. Rain, ai đó có thể làm vợ tôi được không?
Nội dung tin nhắn ngắn gọn và súc tích chỉ cần hai từ “khẩn cấp”. Tất nhiên là tôi sẽ trộm mông anh, tôi sẽ không trái lời bố mẹ.
Trên đường đi, tôi cố nhớ lại cô gái này là ai, rồi tôi nhớ ra có lần, cô gái này và mẹ cô ấy hình như đến nhà tôi chơi, đi về miền Viễn Đông rồi bắt taxi 7 chỗ. Điều khiến tôi ấn tượng là theo tôi, cô gái này xấu tính và có một cậu con trai nghịch ngợm, thường xuyên nghịch ngợm và tôi vẫn còn giận nó vì nó làm vỡ đồ của tôi.
Nhưng không hiểu sao lần này tôi phải đến tận đây để đón cô ấy. À, đó không phải việc của tôi vì tôi không sống cùng bố mẹ nên tôi rất giỏi đi xe ôm miễn phí.
Trong lúc tôi đang lơ đãng tìm đường thì một anh chàng mặc áo vàng bước ra giữa ngã tư và vẫy tay chào tôi vì đang lái xe chơi điện thoại. Sau khi xuống thì những người ở trạm kiểm soát rất nhiệt tình chỉ đường cho tôi nhưng không hiểu sao tôi vẫn bị lạc!
– Chào chị L? Tôi là con gái của G và là mẹ của H. Nhà tôi ở đâu? – Nhà tôi ở gần nhà hàng lẩu FA… – Không tệ, không tệ…
Bạn có biết Nhà hàng Cà Rốt nào là nhà hàng Lẩu không? Đi mãi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cửa hàng Bên kia đường, có một người phụ nữ đang bế một đứa trẻ và trên tay nhiều đồ vật. Bên cạnh là hai ông bà già. Tôi tự nghĩ, đây là lúc chào đón cả nhà. Chuyện gì đã xảy ra với hai mẹ con vậy?
Tôi bước xuống xe và chào một cách lịch sự nhưng đáp lại, hai ông bà kia nhìn tôi không mấy thiện cảm, trong khi tôi bế đứa bé vài tháng tuổi với vẻ mặt buồn bã. Tôi xách đồ của cháu ra xe, cháu quay lại nói “Chào ông bà”, rồi lặng lẽ lên xe ngồi xuống.
Ngồi trên xe, hỏi nhau mấy câu xã giao, tôi không biết phải nói gì với mình vì chẳng ai quen nhau cả.
– Bạn là con cả trong gia đình chị H phải không? – Dạ đúng rồi chị ạ. Wow, tôi tưởng ông bà bạn chưa tới 60 tuổi cơ mà. – À, đó là bố mẹ chồng tôi… – Thảo nào… – Mỗi lần gia đình tôi đến thăm nhà bạn, bạn đều không có ở nhà, nên tôi có thể không biết nếu tôi nhìn thấy họ trên đường… – Vâng, khi đó Tôi đang ở trên đường, khi nhìn thấy họ trên mạng, tôi thực sự không nhận ra họ… – Tôi 88 tuổi rồi… – Ừ, đúng rồi. Bạn kết hôn rồi phải không? – Tôi 85 tuổi rồi… – Ông này là con út trong nhà ông… – Vâng, tôi đã mời ông ấy đến ở nhà tôi một thời gian.
Câu chuyện ngắt quãng lời chào hỏi của nhau cho đến khi chúng tôi về tới nhà tôi.
Vác đồ vào sân, nhanh chóng xoay người rời đi…
–Ồ, tên đó dừng lại, cậu đi đâu vậy? – Ồ, tôi về nhà đây… – Dừng lại giúp tôi thu dọn đồ đạc… – Cậu định mang chúng đi đâu thế? – Vào phòng con chứ không phải phòng mẹ. – Thế cậu ngủ ở đâu? – Đi ngủ trong tủ… – Sao không về phòng P? – P thường xuyên về nhà và ít lộ mặt. Anh ấy có thể cất quần áo trong phòng ngủ, có khi đêm không ngủ được nên không chết vì sợ hãi. – Thôi tôi ngủ trong kho cũng được… – Không, không, hai đứa lên phòng anh ấy ngủ, giường đầy đủ, tủ, máy lạnh, trong phòng kho chẳng có gì để ở. – Vậy bạn ngủ ở đâu… – Bạn ngủ với tấm nệm trên sàn Phòng đó không có nệm. Nào, giúp tôi đóng gói đồ đạc nhé.
Mình đang xách một đống đồ, sao hai mẹ con lại phải xách nhiều đồ thế nhỉ? Ngoài ra, nó được đặt trong một túi nhựa và đặt trong ba lô.
Tôi chỉ tay giới thiệu một hồi, đây là phòng của tôi, là nơi tôi để đồ, blah blah blah.
– Cho tôi ở lại vài ngày… – Ừ, không vấn đề gì…
Ăn xong tôi và mẹ xuống nhà, tôi ngồi đó ăn một nửa…
– Về nhà đi, khuya lắm rồi… – Ôi, con đang ăn… – Nhìn mấy giờ rồi, con vẫn đang ăn, về nhanh đi, hôm nay mẹ quên để cơm nên không có cơm cho con ăn.
Bị đuổi ra ngoài một cách tàn nhẫn, tôi thất vọng đứng dậy bỏ đi. Cô ấy ôm con, mím môi mỉm cười nhìn tôi.
– Điều đó sẽ không bao giờ lớn lên được đâu con ạ.
Trời đang tối dần. Mặc dù giữa trưa mùa đông nắng rất nóng nhưng trời lại tối rất nhanh.
Đọc truyện dâm không sợ nhìn thấy
Trở lại trang chủ Home để xem nhiều TruyenX hơn.